Chương 35

Vương dì cười cong hai nếp mắt, đặt mâm đựng bánh quy lên trên bàn trà, nói: “Dì nướng rất nhiều bánh, Tiểu Miên thiếu gia thích ăn có thể lấy tùy ý, không đủ ăn thì nói với dì, dì lại nướng thêm cho thiếu gia.”

Dì Vương cũng biết dùng sản phẩm điện tử, thời gian ở trong phòng bếp làm bánh quy, dì Vương không nhịn được lấy ra di động ra trộm xem hành động của Tang Miên. Biết Tang Miên đi vào phòng của Tang Ải, cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Tang Ải và bé.

Nhìn đến Tang Miên ăn một miếng táo cũng quý trọng như vậy, tâm dì Vương đều phải tan chảy, cảm thấy Tang Miên thật quá đáng yêu cũng thật khiến người đau lòng.

Dì Vương từ trong miệng của một vài người giúp việc thích nhiều chuyện nghe được sự tình của Tang Miên, cuộc sống của Tang Miên ở trong nhà bảo mẫu cũng không tốt.

Bảo mẫu là người làm lâu năm ở nhà cũ, dì Vương với bảo mẫu có quan hệ cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng bảo mẫu sẽ nói cho dì Vương một ít câu nói tri tâm, đối phương đều sẽ kiên nhẫn an ủi dì.

Dì Vương không cách nào có thể tưởng tượng được, người bảo mẫu thân thiết hiền lành cần lao có thể làm ra loại chuyện xấu này.

Tang Miên chỉ ăn một chút đồ ăn đều phải thật cẩn thận, nhất định bé con sống trong nhà bảo mẫu đã chịu không ít ngược đãi.

Dì Vương lại nhìn xem Tang Miên, ánh mắt không khỏi có thêm nhiều vài tia đau lòng.

Dì Vương lo Tang Miên không vào tai nghe lời dặn, nên cầm lấy thêm một khối bánh quy nhỏ, Tang Miên đôi tay còn phủng bánh quy, không có chỗ để, dì Vương chỉ có thể lấy bánh quy chất chồng lên cái bánh thứ nhất bé đang cầm.

Tang Miên: “Dì, bé… Có thể ăn… Hai cái bánh quy nhỏ ư?”

Tâm của dì Vương đều hòa tan thành một vũng nước: “Đương nhiên là có thể! Tất cả đều là bánh của tiểu thiếu gia.”

Vừa nói, dì Vương lại đặt cái bánh quy nhỏ thứ 3 vào trong lòng bàn tay bé.

“Oa!” Tang Miên tay hơi run rẩy, rõ ràng bé đang rất vui vẻ nhưng bé lại dùng ánh mắt chờ mong xen lẫn thấp thỏm nhìn dì Vương.

Dì Vương lập tức liền đoán được Tang Miên đang suy nghĩ cái gì, nếu không phải lý trí kịp thời kéo lấy dì thì dì sắp phải biểu diễn một màn nước mắt tuôn rơi.

“Tất cả đều là của Tiểu Miên thiếu gia nha.” Dì Vương không chê phiền lụy mà lại lặp lại một lần, sợ ý của dì không truyền đạt đến bé, Tang Miên sẽ không nỡ ăn hết bánh quy.

【Hu hu hu trước kia Miên Miên sống trong cái nhà đó đã chịu biết bao nhiêu ấm ức chứ, đôi mắt nhỏ này sắp khiến tôi đau lòng chết mất!】

【Con trai của tôi bởi vì ăn không được cái bánh kem nhóc thích nhất liền nháo khóc, nhưng hiện tại tôi mới nhớ rằng, ngoại trừ bánh kem thì tôi đã mua cho nhóc rất nhiều đồ ăn vặt nhóc thích. Miên Miên cái gì cũng không có, ngay cả ăn một khối bánh quy nhỏ đều vui sướиɠ thành dáng vẻ kia, tôi thật sự khóc chết!】

【Dì này thật sự quá tốt bụng nha! Hy vọng mỗi đứa trẻ con đều có thể được đối xử tử tế!】

【Mọi người có chú ý tới biểu tình của Tang Ải không? ha ha ha!】

Tang Ải xú mặt trở lại phòng khách, nghênh diện đυ.ng phải gương mặt tươi cười của dì Vương.

Duỗi tay không đánh người cười, Tang Ải không thể nổi giận với dì Vương được.

Lại nói, dì Vương cũng là hảo tâm.

Sự tình Tang Ải tưởng tượng lại không xảy ra, hắn bị hung hăng đánh mặt.

Nếu là ở ngày thường, người khác khẳng định không biết hắn mới làm cái trò gì. Nhưng hắn vừa chạy hì hục ở trước vô số màn ảnh! Đám fan thông minh của hắn khẳng định có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì!

Thảo!

Tang Ải càng nghĩ càng xấu hổ, nhịn không được lại nắm lấy tóc.