“Nếu cậu hạ quyết tâm, kiện định, cậu khẳng định có thể HOT hơn so sánh hiện tại nhiều.”
Tang Ải cười xuy nói: “À, ý của cậu là, hiện tại tôi không nổi tiếng, tôi có thể Hot toàn bộ đều dựa vào Tang Miên?”
Đại Lưu: “Cậu đừng cố ý bẻ cong ý tứ của tôi, cậu biết tôi đang nói chính là có ý tứ gì mà!”
Tang Ải: “Đâu phải tôi muốn tham gia cái tiết mục này, là các người buộc tôi phải tham gia. Lúc trước tôi đã nói tôi chán ghét mấy đứa trẻ con, muốn tôi kiên nhẫn chăm sóc con nít? Nằm mơ đi!”
Đại Lưu: “Nhưng Tang Miên là em trai ruột của cậu mà, cậu cũng không thể kiên nhẫn với em trai của cậu một tí sao?”
Tang Ải đóng cửa thật mạnh, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, thanh âm lạnh băng: “Tôi chính là không có kiên nhẫn đấy.”
Hắn trong lòng bực bội, còn có một trận áy náy và hoảng hốt không rõ lý do.
Tang Ải không muốn thừa nhận, hắn vừa rống Tang Miên xong thì giây tiếp theo hắn liền hối hận.
Tang Ải chưa bao giờ có cảm xúc như vậy đối với ai, hắn càng thêm sẽ không thừa nhận nó.
“Không có kiên nhẫn có thể học có kiên nhẫn mà, mục đích ông chủ bảo cậu tham gia cái tiết mục này còn không phải là nó đấy ư……”
Tang Ải cười ra tiếng, hắn dựa lưng vào tủ quần áo, lười nhác ngước mắt, hai mắt như lợi kiếm đâm về hướng Đại Lưu: “Là ông chủ, hay là ông nội của tôi?”
Đại Lưu da đầu bỗng chốc căng thẳng, kinh ngạc nói: “Cậu, cậu biết rồi sao?”
Tang Ải nhếch miệng hiện ra một độ cung châm chọc, hắn ở bên người ông nội như vậy nhiều năm như vậy, sao có thể không biết ông nội đang suy nghĩ cái gì chứ.
Từ sau khi Tang Ải và anh cả cãi nhau dữ dội, Tang lão gia đã nghĩ đủ mọi cách đều muốn cho hai người làm lành.
Nỗ lực mấy năm cũng chưa có hiệu quả, từ anh cả đổi thành Tang Ninh, nhưng chỉ đổi được sự bài xích càng thêm nghiêm trọng của Tang Ải.
Cho đến bây giờ Tang Ải vẫn là không thể hiểu được tư tưởng cũ kỹ của người ở thế hệ trước. Nói cái gì mà đời người không thể tách khỏi sự giúp đỡ của anh chị em, anh em hòa thuận mới không cô đơn.
Tang Ải cảm thấy chỉ cần có tiền là có thể mua được vui sướиɠ, anh em ruột thịt lại cắt đứt quan hệ thì đã thế nào, hắn còn có bạn bè, còn có fans, bọn họ đều có thể mang đến sự vui sướиɠ cho hắn, hắn mới sẽ không cảm thấy cô độc.
Tang lão gia hy vọng Tang Ải có thể làm lành như cũ với anh cả, hy vọng Tang Ải có thể đón nhận Tang Ninh, cho đến bây giờ, còn đem hy vọng đó ký thác trên người Tang Miên.
Ông chủ công ty quản lý của Tang Ải là anh em kết nghĩa của hắn, đối phương đột nhiên bảo hắn tham gia show thiếu nhi, từ khi đó hắn liền bắt đầu hoài nghi.
Mấy ngày hôm trước, sau khi Tang Ải chuốc say đối phương, từ trong miệng đối phương biết được chân tướng.
Muốn Tang Ải tham gia show thiếu nhi không phải là ý muốn của ông chủ, mà là ý của Tang lão gia.
Tang Ải đi đến trước bàn trà, từ mâm đựng trái cây chọn một quả táo có màu sắc tươi sáng, cầm lấy dao gọt hoa quả, vừa tước da vừa nói: “Tôi đồng ý tham gia là bởi vì tôi đã đánh cuộc thì phải chịu thua, các người đừng nghĩ lấy khuôn sáo để hạn chế tôi. Thời điểm ký hợp đồng tôi đã nói trước, tôi chỉ làm chính mình, đừng hòng cho tôi an bài nhân thiết gì đó.”
Đại Lưu lúng ta lúng túng nói: “Biết rồi.”
Dưới đáy lòng lại chửi thầm: Nói thì dễ nghe lắm, cậu còn không phải vì muốn thỏa mãn ý của lão gia mới chịu tham gia đó ư, cái tên khẩu thị tâm phi.