Nghe được Tang Ải nói, dì Vương chậm vài nhịp mới phản ứng lại đây, dì Vương liên tục gật đầu, tháo tạp dề trên người xuống, lưu luyến mỗi bước đi rời khỏi phòng bếp.
Tang Ải nhấc chân, câu từ trong góc ra một cái ghế dựa dành cho nhi đồng, chân dài vung lên, ghế dựa bị đẩy đến trước cái bàn.
Khi Tang Ải bế Tang Miên đặt vào ghế dựa nhi đồng, bé con mông còn chưa ngồi xuống ghế thì đôi tay đã ôm chặt lấy cổ hắn cũng không chịu buông ra.
Lúc này Tang Ải mới phát hiện, đứa em trai này của hắn có sức lực không nhỏ như trong tưởng tượng của hắn, Tang Ải vừa không chú ý, thiếu chút nữa bị Tang Miên túm chặt đến mức trẹo cổ.
Tuy rằng hiện tại không bị trẹo, nhưng cổ đã phát ra vài tiếng xương cốt vang lên rất rõ ràng.
Tang Ải hai mày nhíu lại, trầm giọng nói: “Buông tay.”
Tang Miên nghe hiểu, lưu luyến không rời cọ cọ trên cổ Tang Ải vài cái mới bằng lòng thong thả buông tay ra.
Cái cổ của Tang Ải đã được giải cứu, sau khi đứng thẳng thân thể hắn mới thấy rõ biểu tình của Tang Miên.
Tuy hắn không có nghe được nãi âm hô hô nói “Thích” hắn, nhưng Tang Ải có thể từ trong đôi mắt, biểu tình và động tác vừa rồi của Tang Miên cảm giác được bé có bao nhiêu thích hắn……
Thảo!
Nội tâm dần nôn nóng bất an, Tang Ải vẫn là lần đầu tiên gặp được bé con kiểu này.
Tang Ải chán ghét những cảm xúc không chịu hắn khống chế, hôm nay không biết đã là lần thứ mấy hắn túm tóc của chính mình.
Tang Ải trực giác cho biết cứ lại tiếp tục như vậy thì hắn nhất định có thể kéo trọc tóc của chính mình.
Tang Ải đi đến bên bệ bếp lại đi trở về, thấy Tang Miên còn lay ghế dựa ý đồ nhảy xuống, Tang Ải mệnh lệnh nói.
“Anh pha sữa bò cho nhóc, nhóc ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.”
Thật là, một phút không giám sát chặt chẽ liền muốn chạy loạn.
Nhóc con này chỉ là nhìn tương đối ngoan mà thôi.
Tang Miên ngẩng đầu, vui vẻ nắm lấy ngón tay đang duỗi lại đây của Tang Ải, đặt ngón tay ở ngoài miệng hôn hôn, miệng mới vừa mở ra liền rơi vào khoảng không.
Tang Ải đột nhiên rút ngón tay về, đầy mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn bé: “Nhóc ngoan ngoãn một chút nghe chưa!”
Cái miệng nhỏ của Tang Miên cái bẹp một cái, đáng thương hề hề nhìn Tang Ải, há mồm nói: “Thích…… Muốn…… Muốn cùng ca ca……”
Thích nhiệt độ cơ thể của ca ca, muốn cùng ca ca dán dán.
Tang Ải không nghe rõ, cũng không thèm để ý Tang Miên đang nói cái gì, quơ quơ bình sữa không trong tay, nói: “Anh đây pha sữa bò cho nhóc, có hiểu không?”
Nhìn thấy bình sữa quen thuộc, Tang Miên lập tức hiểu ra, bé gật đầu thật mạnh, ánh mắt như muốn phát sáng.
Tang Ải thở phào nhẹ nhõm, khi xoay người qua thì lại lần nữa bị Tang Miên kéo lấy góc áo, bả vai của hắn nghiêng xuống, bất đắc dĩ nhìn Tang Miên:
“Tiểu tổ tông, muốn làm gì đâu? Nhóc có muốn uống không.”
Tang Miên chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng nói: “Cảm, cảm ơn ca ca.”
Tang Ải: “……”