Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Rồng Con Nổi Tiếng Toàn Tinh Tế

Chương 47: Tử Vong Thú Thành (47)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngô Giản đang bịt tai bị Hạ Nặc nhét vào trong ngực.

Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hạ Nặc: "Cẩn thận, phía sau đàn Ma Thử là tinh thú cái!"

Ngô Giản căng thẳng, điều khiến cậu kinh ngạc chính là tinh thú vậy mà lại trốn trong đám Ma Thử.

Đột nhiên, Hạ Nặc đột ngột nhảy lên, rồng con không kịp đề phòng, sừng rồng đâm vào l*иg ngực rắn chắc của anh, truyền đến một trận đau nhức.

Sừng rồng đáng lẽ là thứ rất cứng, không ngờ lại không cứng bằng cơ bụng của Hạ Nặc, thua thảm hại!

Lúc xoa xoa sừng rồng, Ngô Giản nghe thấy giọng nói lo lắng của Đường Khả Khả.

"Sao lại có đến hai con chuột chúa?"

Chuột chúa cũng giống như kiến chúa ở trên lục địa của nền văn minh Trái Đất, phụ trách sinh sản Ma Thử, và có khả năng chỉ huy đàn chuột.

Trong trường hợp bình thường, đàn chuột sẽ không cho phép hai con chuột chúa xuất hiện, cho nên Đường Khả Khả kinh ngạc cũng là có lý do.

Cậu đột nhiên nhớ tới lời Hạ Nặc vừa nói, vội vàng kêu gừ gừ.

"Gừ!" Nhanh tránh ra, đó là tinh thú!

Vừa dứt lời, một tiếng động chấn động màng nhĩ vang lên ngay bên tai.

Cậu vừa định thò đầu ra thì lại bị Hạ Nặc ấn vào trong ngực.

Cậu có thể cảm nhận được Hạ Nặc đang chạy trốn, tinh thú dường như vẫn luôn đuổi theo phía sau anh.

Lúc này, bên tai vang lên giọng nói máy móc của quang não.

[Thú triều bắt đầu!]

[Còn lại: 00:59:58 nữa pháo laser sẽ bao phủ sân tập huấn số ba, xin mời các người chơi nhanh chóng tìm thấy ma phương năng lượng rồi rời đi!]

Ngô Giản muốn hỏi tình hình hiện tại của Hạ Nặc thế nào, thì phát hiện Hạ Nặc nhét một vật gì đó vào tay mình.

Đột nhiên, Ngô Giản bị Hạ Nặc ném ra ngoài.

Trong bóng tối, tia laser màu tím nhạt lóe sáng, cậu nhìn thấy con tinh thú khổng lồ kia cùng với một người nào đó rơi xuống vực sâu tối đen như mực.

[Cảnh báo, cảnh báo! Thú triều tấn công, xin mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn!]

Giọng nói lạnh lùng của quang não vang lên bên tai, Ngô Giản vẫn đứng ngây người tại chỗ, cho đến khi đôi cánh truyền đến cơn đau rát bỏng, buộc cậu phải hoàn hồn.

Đôi cánh của cậu hình như lại bị gãy rồi.

Ngô Giản cúi đầu nhìn chiếc nhẫn không gian trong móng vuốt, nhịn không được kêu gừ gừ hai tiếng.

"Gừ!" Hạ Nặc, đồ khốn!

Ngô Giản cầm lấy chiếc nhẫn, đứng vững ở mép vực sâu một lúc, sau đó xoay người rời đi.

Ở một nơi tương đối an toàn, cậu lấy ra từ trong nhẫn không gian chiếc túi của mình và một đống đá năng lượng sáng lấp lánh bên trong. Tìm lại được đá quý của mình, đáng lẽ ra phải vui mừng mới đúng. Nhưng tại sao, tâm trạng lại không hề phấn chấn lên được chút nào?

Ngô Giản dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt mình, vùi đầu vào đống đá năng lượng, xung quanh chìm vào yên tĩnh, tất cả âm thanh đều biến mất.

Dòng bình luận cũng chậm lại.

[Thật ra Hạ Nặc đối xử với rồng con rất tốt, tuy rằng đôi lúc có đùa hơi ác. Nhìn thấy khoảnh khắc Hạ Nặc cùng tinh thú rơi xuống vực sâu, tôi thừa nhận mình đã bị cảm động, khóc chết luôn được không!]

[Rồng con đang đau lòng sao? Hạ Nặc thật sự, tôi khóc mất. Cuối cùng anh ấy còn để lại nhẫn không gian cho rồng con. Nghĩ đến việc chăm sóc rồng con suốt quãng đường, đúng là một người mẹ nam điển hình. Tôi vừa mới hâm mộ anh ấy, kết quả nhanh như vậy đã hy sinh rồi, haiz...]

[Mạnh mẽ lên rồng con, vất vả lắm mới ôm được một cái đùi to, kết quả còn chưa kịp sưởi ấm, người ta đã không còn nữa. Hiện tại rồng con chắc hẳn rất nguy hiểm, cậu ấy vẫn còn đang ở trong hang ổ của Ma Thử. Tệ quá, tôi hơi không dám nhìn.]

[Cười chết mất, tôi còn tưởng là đại thần nào, livestream tân binh, kết quả chỉ có vậy, một bé con thì có gì hay ho mà xem. Với tình cảnh hiện tại của cậu ta, chắc chắn không quá ba phút sẽ bị Ma Thử gặm thành cặn bã.]

[Nói cho ông bạn ở trên biết này, có ai ép ông xem đâu. Không thích thì tắt đi là được rồi, cần gì phải nói một bé con như vậy? Người ta đắc tội gì với ông hả?]

Dòng bình luận bắt đầu cãi nhau, khán giả của nền văn minh Trái Đất không dám khuyên can, chỉ là càng thêm quan tâm đến việc liệu tình cảnh hiện tại của rồng con có nguy hiểm hay không.

Ngô Giản vùi đầu vào đống đá năng lượng một lúc, khi ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ ửng. Nhưng cậu không khóc, chỉ là im lặng hơn ngày thường.

Lúc cậu đứng dậy, một vật từ trong đống đá năng lượng rơi ra ngoài.

Ngô Giản cúi người nhặt vật đó lên xem, đột nhiên nhớ ra đây là thứ gì.

Là lệnh bài!

Nhìn chằm chằm vào tác dụng của lệnh bài hiện lên trên bảng điều khiển, Ngô Giản đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cất đá năng lượng vào trong không gian, sau đó quay đầu lại nhìn về phía vực sâu một cái, rồi xoay người rời đi.

Hạ Nặc dẫn dụ tinh thú đi để giảm bớt gánh nặng cho Đường Khả Khả và những người khác, nhưng đối mặt với đàn Ma Thử đông nghịt, nhóm người bọn họ giống như châu chấu đá xe, tự biết mình không đủ sức.

Đường Khả Khả dứt khoát từ bỏ quyết định cố thủ ở lối ra, Ma Thử như ong vỡ tổ từ lối ra lao ra ngoài. Nhóm người Đường Khả Khả vất vả né tránh sự tấn công của Ma Thử trong góc.

May mắn là phần lớn Ma Thử đã rời khỏi hang ổ, một phần nhỏ Ma Thử còn lại bọn họ vẫn có thể đối phó được.
« Chương TrướcChương Tiếp »