Đỗ Mai Tư đẩy đẩy kính: "Nếu mặc kệ anh ta chết ở đây, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu."
"Vậy còn việc anh ta làm hại ấu thể thì sao?"
Nhìn bé con đang run rẩy trong lòng, trái tim lạnh lùng của Đỗ Mai Tư cũng không khỏi dâng lên một tia thương xót.
"Y Lạp, con non này thật sự không phải huyết mạch của cậu chứ?"
Y Lạp liếc xéo Đỗ Mai Tư một cái: “Anh mà cũng nói ra câu này, chúng ta còn là bạn bè nữa không?"
Đỗ Mai Tư nhún vai: "Nói thật, nó có vài phần giống cậu hồi nhỏ. Hay là, cậu bế thử xem."
"Th… thôi đi."
Bị Đỗ Mai Tư chen ngang, Y Lạp lấy lại lý trí, suy nghĩ kỹ lời anh ta nói, quả thật có chút đạo lý.
Mặc dù Tác Tháp Á Nhĩ là con riêng, nhưng dù sao cũng là người của hoàng thất, nếu mình tự ý xử lý, chẳng khác nào tát vào mặt hoàng thất, cho bọn họ cơ hội để bắt bẻ.
"Tiểu Đỗ, đưa thuốc trị thương cho anh ta."
"Vâng."
Đỗ Mai Tư lúc này mới nhớ ra mình đang bế bé con, liền đưa cậu cho Y Lạp.
Y Lạp khó hiểu: "Đưa tôi làm gì?"
"Tôi phải bôi thuốc cho Tác Tháp Á Nhĩ, không rảnh tay, cậu bế tạm đi!"
"Không bế, anh đặt cậu ta xuống đất, có chết được đâu!"
Đỗ Mai Tư nói: "Bây giờ cậu ta chỉ là một con non, đặt xuống đất bị lạnh sẽ sinh bệnh. Cậu là một con hổ lớn như vậy, sao lại chấp nhặt với một ấu thể. Hơn nữa, cho dù cậu ta có trêu chọc cậu, nhưng hiện tại cậu ta bị thương là do cậu, coi như huề nhau đi. Nhanh bế lấy, đừng lãng phí thời gian của tôi, nếu không Tác Tháp Á Nhĩ sẽ tiêu đời đấy."
Y Lạp bất đắc dĩ bế lấy, vừa tiếp xúc, anh ta phát hiện rồng nhỏ đang run rẩy, nhịn không được cau mày.
"Coi như hời cho tên Tác Tháp Á Nhĩ này."
Trong đội ngũ, những người khác nhận được mệnh lệnh của Y Lạp liền chạy đến hiện trường, khiêng Tác Tháp Á Nhĩ đi.
Vì đã làm bị thương Tinh thú, Y Lạp ra lệnh cho mọi người rời đi trước.
Chờ bọn họ vừa đi không lâu, Hạ Nặc chạy đến đây, phát hiện không ít dấu vết đánh nhau.
Không lâu sau, Hạ Nặc gặp Y Lạp và mọi người, nhìn thấy bé con trong lòng Y Lạp, lông mày nhíu chặt.
"Cậu ấy bị sao vậy?"
Y Lạp quay đầu lại phát hiện Hạ Nặc xuất hiện, không vui hừ lạnh: "Anh còn mặt hỏi tôi à? Ban đầu con non này là do anh bảo vệ, anh chính là bảo vệ như thế này sao?"
Hạ Nặc mím môi không nói.
"Nếu không phải tôi đến kịp thời, cậu ta đã sớm tắt thở rồi."
Hạ Nặc nhìn bé con vẫn còn hôn mê trong lòng Y Lạp, thân thể nhỏ bé quấn đầy băng vải, trong lòng đột nhiên nhói đau.
"Để tôi xem vết thương của cậu ấy."
Y Lạp không vui nói: "Anh nói muốn xem là được xem à."
May mà Đỗ Mai Tư khẽ ho một tiếng, Y Lạp mới hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
"Bé con chỉ bị chút thương ngoài da, không có gì đáng ngại, yên tâm đi. Chỉ là cái đuôi, có thể hơi trụi lông, nhưng không ảnh hưởng đến hoạt động của cậu ấy." Đỗ Mai Tư giải thích với Hạ Nặc, sau đó lại nói với Y Lạp: "Cậu không phải không muốn bế con non sao, bây giờ ông bố đến rồi, giao cho người ta đi."
Sắc mặt Y Lạp cứng đờ, bất đắc dĩ trả bé con cho Hạ Nặc.
Hạ Nặc vội vàng kiểm tra vết thương cho rồng nhỏ, quả nhiên như Đỗ Mai Tư đã nói, gần như trở thành vùng thảm họa. Cái đuôi tròn trịa quấn đầy băng gạc, phần chóp đuôi còn rỉ máu.
Cảnh tượng này vô cùng chói mắt.
"Rốt cuộc là ai làm?" Giọng Hạ Nặc khàn khàn.
Đỗ Mai Tư nói bóng gió: "Tác Tháp Á Nhĩ là người của hoàng thất văn minh Dị thú, chúng ta không thể quang minh chính đại xử lý anh ta, chỉ có thể tạm thời giữ mạng anh ta, chờ ra ngoài, đưa anh ta lên tòa án quân sự của văn minh Dị thú."
Hạ Nặc cúi đầu, cẩn thận ôm rồng nhỏ vào lòng, không biết anh có nghe lọt tai hay không. Cho dù có nghe lọt tai cũng vô dụng, thực lực của hành tinh Thiên Lang quá yếu.
Hoàng tộc của văn minh Dị thú cho dù nội bộ thối nát, gần như chỉ là bù nhìn. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù hành tinh Thiên Lang có ý kiến, cũng vô dụng, đây chính là thế lực.
Nước yếu không có ngoại giao, hành tinh Thiên Lang ngay cả tư cách chất vấn cũng không có. Cho nên đây cũng là lý do Đỗ Mai Tư không kiêng kỵ giải thích với Hạ Nặc.
Thấy Hạ Nặc im lặng, Đỗ Mai Tư yên tâm, rất nhanh ném chuyện này ra sau đầu.
"Đúng rồi, anh gặp Tinh thú chưa?"
Hạ Nặc gật đầu: "Một con Tinh thú cái đã đẻ trứng trong hang động, không ít trứng đã nở, trong đường hầm có không ít con non của nó."
Y Lạp nói: "Bây giờ vẫn đang trong cuộc thi, huấn luyện trường số ba không thể mở ra, nếu cưỡng chế mở ra, không chừng Tinh thú sẽ chạy đến hành tinh khác phá hoại, biện pháp duy nhất là dùng pháo laser. Nhưng phạm vi của pháo laser quá rộng, rất dễ làm bị thương người chơi trong trò chơi, cho nên chúng ta chỉ có thể tự cứu lấy mình."
Đỗ Mai Tư hỏi: "Thông báo cho người chơi khác?"
Hạ Nặc nói: "Dùng quang não thông báo cho những người khác."
Y Lạp nói: "May mà tôi thường xuyên theo quân đội đi tuần tra biên giới ngân hà, thỉnh thoảng gặp được loại Tinh thú này, đại khái hiểu được tập tính của chúng.
Tinh thú chuột đất, khả năng sinh sản cực mạnh, dựa vào năng lượng để sinh tồn. Một con Tinh thú cái có thể mang thai hàng vạn quả trứng, không quá ba ngày, toàn bộ năng lượng dưới huấn luyện trường sẽ bị chúng nó ăn sạch.
Lúc đó, Tinh thú chuột đất đói bụng sẽ tìm kiếm các loại năng lượng thay thế. Ví dụ như ma thú, thực vật, và cả chúng ta.
Bây giờ Tinh thú chuột đất còn ở dưới lòng đất, chờ vài tiếng nữa, mắt của chúng thích ứng với ánh sáng, sẽ bò lên mặt đất, không ngừng nuốt chửng năng lượng để bản thân lớn lên, cho đến khi hút cạn năng lượng của cả hành tinh!
Việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ, chính là tìm ma phương năng lượng trước, tự động rời khỏi huấn luyện trường số ba, để quân đội dùng pháo laser oanh tạc nơi này."