Chương 27: Tử Vong Thú Thành (27)

Ngay lúc Y Lạp chuẩn bị phân chia năng lượng thạch, một luồng sáng xanh lóe lên từ mắt cá chân anh ta.

Y Lạp nhanh nhẹn né tránh.

Hạ Nặc cảm thấy có gì đó không ổn, liền mang theo rồng nhỏ trốn vào bụi cỏ, không đến gần đầm lầy.

Vài nam nữ thanh niên mặc trang phục cầu kỳ, lộng lẫy xuất hiện.

"Là văn minh Ma pháp!"

"Y Lạp, chúng ta đi trước sao?"

Y Lạp lắc đầu, đứng trước con mồi: “Mạc Tư, đây là con mồi của chúng tôi."

Mạc Tư là một thanh niên tóc xanh đeo kính, trên tay cầm một cuốn sách, bề ngoài trông rất nho nhã, nhưng miệng lưỡi lại rất độc địa.

"Con mồi của các người? Xin lỗi, trên người ma thú không có dấu hiệu của các người, dựa vào đâu mà nói là của các người?"

Sắc mặt Y Lạp lạnh đi, anh ta nói: "Mạc Tư, đừng quá đáng."

"Hừ hừ, cho phép văn minh Dị thú các người cướp bóc văn minh nhỏ yếu, lại không cho phép chúng tôi cướp của các người? Chẳng lẽ thành Tử Vong do các người mở ra, muốn thay đổi quy tắc thế nào thì thay đổi sao?"

Y Lạp cau mày nói: "Ý cậu là gì?"

Mạc Tư nhún vai: “Hỏi Tác Tháp Á Nhĩ xem đã làm gì ở cổng thành kìa."

Y Lạp nhìn về phía Tác Tháp Á Nhĩ.

Tác Tháp Á Nhĩ nói: "Chúng tôi không làm gì cả, chỉ là giao lưu bình thường với những người chơi đó."

Mạc Tư cười lạnh nói: "Anh ta dẫn theo một đám người chặn đường cướp bóc người chơi của các văn minh khác ở cổng thành, tôi chỉ là học theo cách làm của anh ta, có vấn đề gì sao?"

Ngô Giản quan sát thấy hai bên thế lực ngang nhau, khẽ kéo tay áo Hạ Nặc.

"Gừ." Cảm giác không ổn lắm, chúng ta rút lui trước đi?

Hạ Nặc lắc đầu: “Xem tình hình đã. Đống năng lượng thạch kia có phần của tôi, phải lấy lại."

Khóe miệng Ngô Giản giật giật.

"Gừ?" Vậy chờ bọn họ đánh nhau xong?

Hạ Nặc ừ một tiếng, ấn đầu rồng nhỏ vào bụi cỏ.

Ngô Giản: "..."

Ngay lúc hai người bọn họ nói chuyện, hai bên đã đánh nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Giản nhìn thấy văn minh Ma pháp sử dụng năng lực, rất giống pháp sư của một quốc gia phương Tây nào đó trên Trái Đất, các loại pháp lực màu sắc khác nhau phát ra ánh sáng.

Pháp sư đấu với chiến sĩ, bề ngoài có vẻ như chiến sĩ thắng, nhưng trên thực tế là pháp sư chiếm ưu thế hơn.

Hạ Nặc nhỏ giọng nói: "Cậu ở đây canh chừng, tôi đi một lát sẽ quay lại."

Ngô Giản nhìn Hạ Nặc biến mất như một bóng ma, đồng thời xuất hiện ở chỗ đống thi thể chất đống trong đầm lầy.

Cách Hạ Nặc không xa, hai nhóm người đang đánh nhau hăng say. Nói thật, cảnh tượng này có chút kí©h thí©ɧ.

Đột nhiên, đầm lầy đột ngột sụt xuống.

Trong lòng Ngô Giản lộp bộp một tiếng, âm thầm xoắn xuýt, không biết Hạ Nặc có bị chôn vùi hay không, mình có nên đi cứu anh hay không.

Hạ Nặc đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Đi mau, nơi này sắp sập rồi."

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang trời, chỗ lõm của đầm lầy xuất hiện vết nứt, lan rộng ra xung quanh mười mấy mét.

Tai Ngô Giản động đậy, hình như nghe thấy có tiếng gì đó gầm rú dưới lòng đất, chỉ trong nháy mắt, âm thanh đó đã biến mất.

Cậu cho rằng đó là động đất do đất nứt gây ra, không để ý lắm, móng vuốt ôm chặt cánh tay Hạ Nặc, sợ anh sẽ ném mình ra.

Rất lâu sau, trên tầng cao nhất của mê cung ngầm Tử Vong Thú Thành sụp đổ, lộ ra từng hố lớn, người chơi ở phía trên mới phát hiện ra hóa ra bên dưới còn có một thế giới khác.

Không ít người chơi không chút do dự nhảy xuống hố, đội ngũ của Đường Khả Khả cũng là một trong số đó.

Người chơi gần như đã lật tung cả thành Tử Vong, nhưng vẫn không thấy năng lượng ma phương. Người nhặt rác dọn dẹp ngày càng dày đặc, nếu đợi đến lúc người nhặt rác bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, người chơi sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Ngay lúc người chơi đang tuyệt vọng, thì lại xuất hiện tia hy vọng.

Bên dưới Tử Vong Thú Thành, lại có một thế giới khác, ngay cả ma thú cũng mạnh hơn ma thú ở phía trên.

Nguyên nhân dẫn đến hàng loạt chuyện này là do văn minh Ma pháp và văn minh Dị thú, vì đất sụt, tạm thời ngừng chiến.

So với việc đánh nhau, thứ gì sẽ xuất hiện trong đầm lầy sau khi đất sập, đó mới là điều bọn họ quan tâm nhất.

Chỉ là, do nguyên nhân đất sập, bên dưới bụi bay mù mịt, cần một khoảng thời gian, khói bụi mới lắng xuống, cho nên tạm thời không rõ tình hình bên dưới như thế nào.

Xuống hay không xuống, đám Y Lạp lâm vào thế khó xử.

Đám Mạc Tư thì không có nhiều kiêng kị như vậy, mỗi người đều đội một chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây, chữ viết ma pháp cắn chặt lấy nhau, tự nhiên hình thành một chiếc thang máy ma pháp, hơn nữa còn là loại chạy bằng điện.

Ma pháp văn minh đi thang máy xuống dưới.

Người chơi văn minh Dị thú có chút sốt ruột: “Bọn họ xuống rồi, lỡ như tìm được ma phương trước chúng ta thì sao..."!

"Tiểu Đỗ, dây năng lượng cậu mang theo đâu?"

Đỗ Mai Tư nói: "Ở đây!"

"Tôi dẫn người xuống dưới. Thác Táp, cậu dẫn theo mấy người ở đây canh chừng, cẩn thận kẻ địch đánh lén!"

Tác Tháp Á Nhĩ khϊếp sợ chỉ vào mình: "Tại sao lại là tôi?"

Y Lạp lạnh lùng nói: "Cậu còn cảm thấy rắc rối mà mình gây ra cho tôi chưa đủ nhiều sao?"

Mấy người lúc đầu đi theo Tác Tháp Á Nhĩ chặn đường cướp bóc người chơi của các văn minh nhỏ yếu, sắc mặt đều có chút khó coi.

Vốn dĩ tính tình của bọn họ cũng không tốt đẹp gì, vừa ghi hận Y Lạp, vừa hận Tác Tháp Á Nhĩ.

Nếu không phải anh ta nói Y Lạp sẽ không trách tội, bọn họ cũng sẽ không đi cướp bóc người chơi của các văn minh nhỏ yếu.

Trận đấu vốn dĩ là kẻ mạnh sinh tồn, chặn gϊếŧ người chơi yếu gần như đã trở thành thói quen. Trùng hợp là Y Lạp và một vị hoàng tử nào đó của văn minh Ma pháp không vừa mắt nhau, vừa hay Mạc Tư lại là bạn tốt của vị hoàng tử kia, đương nhiên là nhìn Y Lạp không vừa mắt, quang minh chính đại vạch trần hành vi vô sỉ của văn minh Dị thú.