Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Rồng Con Nổi Tiếng Toàn Tinh Tế

Chương 19: Tử Vong Thú Thành (19)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Nặc thản nhiên nói: "Không có gì, nếu như cậu bị quái thú dọn rác dọn vào thùng rác rồi dùng dịch chuyển không gian đến đây, thời gian lâu rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ mê cung ngầm này."

"Gào?" Mê cung ngầm? Không phải chỉ có Tử Vong Thú Thành thôi sao?

Sừng của Ngô Giản lại bị bóp lấy, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của người nào đó.

"Rồng con, ai nói với cậu chỉ có Tử Vong Thú Thành?"

"Gào." Không phải có lời nhắc nhở khi thông qua cửa ải sao?

Ánh mắt Hạ Nặc lóe lên tia sắc bén, "Cậu hiểu quá nông cạn rồi, mục tiêu của trận đấu lần này là gì?"

"Gào." Không phải là tìm khối lập phương năng lượng sao.

"Ừ. Vậy cậu cảm thấy khối lập phương năng lượng sẽ được cất giấu ở đâu?"

Ngô Giản vắt óc suy nghĩ, nhìn mê cung chằng chịt xung quanh, trong đầu lóe lên một tia sáng.

"Gào?" Chẳng lẽ, khối lập phương năng lượng không ở Tử Vong Thú Thành, mà là ở đây sao?!

Trời ạ, người giấu khối lập phương năng lượng, quả nhiên là dùng tư duy ngược.

Ban đêm tất cả người chơi đều đang trốn tránh quái thú dọn rác, hoàn toàn bỏ qua một không gian khác biệt trong thùng rác được dịch chuyển, cho dù người chơi có lật tung cả Tử Vong Thú Thành lên, cũng có khả năng không tìm thấy khối lập phương năng lượng.

"Ừ, miễn cưỡng coi như không quá ngốc." Hạ Nặc sải bước chân dài, đi vào đường hầm bên trái.

Ngô Giản im lặng một lúc, vội vàng đuổi theo bước chân của Hạ Nặc.

Đáng tiếc chân quá ngắn, rất khó đuổi kịp đôi chân dài của Hạ Nặc. Cậu phải chạy lon ton, mới miễn cưỡng đuổi kịp Hạ Nặc.

Lúc này, Ngô Giản mải mê chạy về phía trước, hoàn toàn không chú ý tới Hạ Nặc đang đi phía trước dừng lại, trực tiếp đâm vào đôi chân dài, lăn lông lốc mấy vòng.

"Gào!"

Ngô Giản che lấy cái mũi hơi đỏ của mình, nước mắt sinh lý lưng tròng.

Hạ Nặc cười khẩy nói: "Cậu cứ đυ.ng vào người tôi như vậy, không sợ bồi thường tổn thất à."

Ngô Giản: Mẹ kiếp...

Hạ Nặc như thể không nhìn thấy ánh mắt oán giận của chú rồng con, nhẹ nhàng đá vào cái mông mũm mĩm của cậu, nói: "Dậy đi, tôi biết cậu không bị thương. Nhìn thấy đám Ma Chu đối diện kia không?"

Ngô Giản ngẩng đầu lên, trong hang động không xa, có hàng trăm hàng ngàn con Ma Chu đang nghỉ ngơi trên mạng nhện phát sáng màu xanh lam, nơi này hẳn là sào huyệt của chúng.

Chỉ có điều, những con Ma Chu này lớn gấp đôi những con mà cậu đã cướp trong nhà ở Tử Vong Thú Thành, một con nhện có thể sánh bằng trăm cái thân hình hiện tại của cậu.

Nơi hai người đang đứng là một nơi ẩn nấp tự nhiên, vừa có thể quan sát động tĩnh của Ma Chu, cũng có thể làm nơi ẩn náu.

"Nhìn thấy chưa?"

Chú rồng con gật đầu.

Hạ Nặc nói: "Trứng Ma Chu có thể ăn được, cậu đi dụ đám Ma Chu kia đi, tôi nhân cơ hội lấy trứng."

Chú rồng con theo thói quen gật đầu, giây tiếp theo, lại lắc đầu nguầy nguậy.

Cậu nhỏ giọng òa khóc: Không muốn đâu!

Hạ Nặc: "Hửm?"

"Gào." Anh Hạ, tôi không biết đường, nhỡ như bị lạc thì phải làm sao? Anh sẽ mất đi người bạn đồng hành quan trọng nhất đấy! Anh Hạ, tôi không nỡ xa anh đâu!

Hạ Nặc: "Đơn giản, chúng ta lập đội, trên bản đồ nhỏ tự nhiên sẽ hiện vị trí của tôi, đến lúc đó, cậu cứ đi theo vị trí tới tìm tôi là được."

Chú rồng con bị ép phải thêm bạn tốt với Hạ Nặc, sau đó vừa khóc lóc vừa đi về phía ổ Ma Chu.

Tuy rằng vảy của cậu không sợ độc tố của Ma Chu, nhưng mà không chịu nổi Ma Chu có thân hình to lớn. Hơn nữa điều quan trọng nhất là cánh của cậu hiện tại không thể bay, Ma Chu phu nhân người ta là chân dài, còn cậu là chân ngắn, sao có thể chạy nhanh hơn chân dài được chứ!

Chú rồng con di chuyển từng bước nhỏ về phía ổ Ma Chu, thỉnh thoảng lại quay đầu lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hạ Nặc.

Hạ Nặc đe dọa: "Còn không mau đi, nếu không..."

Anh không nói hết câu, nhưng Ngô Giản suýt chút nữa bị nướng chín đã hiểu ý của Hạ Nặc.

Mình mà không đi, thật sự có khả năng sẽ biến thành lương thực dự trữ.

Hu hu...

[Ting! Người chơi Hạ Nặc gửi lời mời hợp tác cho người chơi Ngô Giản, đã thêm bạn bè thành công.]

Hạ Nặc mở bảng điều khiển của chú rồng con ra.

Ảnh đại diện trên bảng điều khiển đã được đổi thành ảnh chụp cận mặt chú rồng con, cùng với một số thông tin đơn giản.

Anh nhìn thông tin màu xanh lam trên bảng điều khiển, nhịn không được nhướng mày, "Không ngờ lại là ấu thể thức tỉnh của nền văn minh Trái Đất?"

Chú rồng con lúc này đang rất đau lòng, nghe thấy Hạ Nặc nghi ngờ một cách rõ ràng như vậy, nhịn không được phản bác: "Gào!" Nền văn minh Trái Đất thì làm sao? Không được à?

Hạ Nặc nói: "Chỉ là hơi bất ngờ thôi, dựa theo giới thiệu tư liệu liên hành tinh, nền văn minh Trái Đất chủ yếu thức tỉnh năm loại dị năng giả hệ tự nhiên, còn chưa từng có trường hợp thức tỉnh thành ấu thể."

"Gào!" Tôi... chẳng lẽ giống loài của tôi không thể biến dị sao?

Hạ Nặc nói: "Cũng có thể. Đi đi, trì hoãn càng lâu, đám Ma Chu kia sẽ tỉnh giấc, hiện tại tôi đang rất đói..."

"Gào!" Đừng giục nữa, đừng giục nữa, tôi đây không phải đang chuẩn bị tâm lý sao!

Ngô Giản nức nở gọi quang não.

[Có mặt thưa quý khách.]

"Gào." Có thể mở một bài hát, lấp đầy tâm trạng hiện tại của tôi được không.

[Được ạ.]

Một giai điệu vô cùng bi thương vang lên.

"Gào!" Là bi thương, không phải tiễn biệt!

Chú rồng con phản kháng.

Quang não bồi thêm một nhát.

[Có gì khác biệt sao?]

Ngô Giản: ...

"Phụt."

Hạ Nặc vừa mới thêm bạn tốt với chú rồng con, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu và quang não, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Ưu điểm của việc người chơi lập đội chính là có thể nghe rõ ràng âm thanh quang não của đối phương.
« Chương TrướcChương Tiếp »