Chương 18: Tử Vong Thú Thành (18)

Đôi mắt đỏ như máu của chú rồng con đảo một vòng, tàn nhẫn cắn chặt đầu lưỡi, nước mắt lưng tròng, nhịn không được nấc lên một tiếng.

"Hu hu!" QAQ, đại ca, số phận của tôi thật là khổ sở mà!

Người đàn ông hơi nhíu mày, "Tôi tên là Hạ Nặc, đừng gọi tôi là đại ca, nghe kỳ quái lắm."

Chú rồng con được voi đòi tiên, òa khóc nói: Được, anh Hạ. Từ nay về sau tôi chính là đàn em trung thành của anh Hạ, tình cảm của tôi dành cho anh Hạ như nước sông cuồn cuộn...

"Tiếp tục." Hạ Nặc lạnh lùng cắt ngang lời nịnh hót của cậu.

"Gào!" Tôi thật sự rất thảm! Bị ép tham gia Đại hội liên hành tinh không nói, vất vả lắm mới gặp được một con ma thú bị đυ.ng chết, đào được một viên đá năng lượng, vậy mà lại bị một con hổ biết phun lửa cướp mất. Con hổ đó cướp đồ của tôi còn chưa nói, vậy mà còn đe dọa tôi, lần sau gặp lại sẽ lột da tôi, hu hu hu...

Chú rồng con vừa òa khóc, vừa cẩn thận quan sát xem người đàn ông có tin lời mình nói hay không, may mà màn kịch ứng biến này không bị diễn hỏng.

Trong phòng trực tiếp của cậu, trong nháy mắt có rất nhiều người đánh dấu hỏi chấm.

[Cười chết =)) Y Lạp chắc chắn không biết, bản thân đã bị một chú rồng con ranh mãnh bôi đen, giẫm đạp.]

[Ha ha ha ha, chú rồng con quá xấu xa rồi, sao có thể nói Y Lạp như vậy chứ. Trực giác mách bảo tôi, sau khi trận đấu này kết thúc. Y Lạp nhìn thấy tin tức trên mạng, chắc chắn sẽ tức chết.]

[Vận may của chú rồng con không tốt, nhưng tâm nhãn lại không ít. Ha ha ha ha, đợt này phản dame 5 sao luôn.]

[Tôi cũng cảm thấy Y Lạp nhìn thấy đoạn phát lại này chắc chắn sẽ tức chết, nhưng mà điều kiện tiên quyết là chú rồng con có thể sống sót ra khỏi Tử Vong Thú Thành, như vậy mới có kịch hay để xem.]

[Ha ha ha, xin lỗi, thật sự không nhịn được cười. Y Lạp cũng có ngày hôm nay, đợi anh ta kết thúc trận đấu, tôi nhất định phải cười nhạo anh ta một trận ra trò!]

Khán giả Trái Đất trong phòng trực tiếp căn bản không chen lời vào được, hận không thể chui vào trong phòng trực tiếp để bịt miệng chú rồng con lại.

Xin người đó, đừng nói nữa, cậu tiêu đời rồi!

Đáng tiếc là Ngô Giản không nhìn thấy, hiện tại cậu chỉ có thể ra sức giả vờ đáng thương, thu hút sự đồng tình của Hạ Nặc, để bản thân được sống, chuyện sau này, để sau này hẵng tính.

Hạ Nặc nói: "Cậu bị cướp đá năng lượng, sau đó rơi vào bể máu?"

Lần này chú rồng con thật sự khóc rồi.

"Hu hu!" Vận may của tôi thật sự quá kém mà! Vất vả lắm mới nhặt về được một mạng, lại đυ.ng phải quái thú dọn rác ném vào thùng rác, sau đó được anh Hạ anh nhặt về. Tôi thật sự quá thảm mà, còn ai thảm bằng tôi nữa chứ, hu hu hu...

Chú rồng con càng nghĩ càng cảm thấy bản thân xui xẻo hết chỗ nói, nhà dột lại gặp mưa đêm, không những suýt chút nữa bị quái thú dọn rác gϊếŧ chết, mà còn suýt chút nữa bị người ta nướng chín ăn thịt.

Thôi cứ gϊếŧ tôi luôn đi!

Khóe môi Hạ Nặc hơi nhếch lên.

Chú rồng con nhìn thấy ý cười trong mắt anh, ủ rũ nói: "Muốn cười thì cười đi."

Hạ Nặc cởi dây trói trên người chú rồng con, nói: "Xem như trải nghiệm của cậu cũng khá thảm, tôi miễn cưỡng không ăn cậu nữa."

Chú rồng con: Niềm vui đến quá bất ngờ!

"Nhưng mà..."

Chú rồng con: "..."

Hạ Nặc bóp lấy chiếc sừng nhỏ vừa mới nhú lên của chú rồng con, nói: "Đừng có ý định bỏ trốn, hiện tại cậu vẫn là thức ăn dự trữ của tôi, còn có đồ đạc của cậu, tôi tạm thời tịch thu."

Chú rồng con: QAQ!

Cậu tận mắt nhìn thấy những viên đá năng lượng lấp lánh trong nháy mắt biến mất, còn chiếc vòng tay trên tay trái Hạ Nặc lóe lên ánh sáng xanh lam.

Ngô Giản đoán chiếc vòng tay kia hẳn là không gian trữ vật.

Lúc này, Hạ Nặc lại chọc chọc vào sừng của chú rồng con, mãi cho đến khi chọc ngã chú rồng con, anh mới ưu nhã đứng dậy.

Bị ép phải ngồi bệt xuống đất, Ngô Giản: Mẹ kiếp, mẹ kiếp! Anh có nghe thấy không hả!

Hạ Nặc như thể sau lưng mọc mắt, quay đầu nhìn chú rồng con.

Trên mặt chú rồng con lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt.

Hạ Nặc nói: "Đi kiếm thức ăn cho tôi."

"Gào?"

Ngô Giản chỉ vào bản thân.

Hạ Nặc nói: "Không phải cậu, thì còn có thể là ai? Đừng quên hiện tại cậu đang là thức ăn dự trữ đấy."

Ngô Giản: Vì mạng sống, tôi nhịn!

Chú rồng con ủ rũ bay lên, đột nhiên gốc cánh truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến cậu rơi xuống đất.

Ngô Giản dùng móng vuốt của mình chạm vào vết thương, nhưng móng vuốt của cậu quá ngắn, không chạm tới, cậu có chút chán nản.

Đúng lúc này, cậu bị người tôi ôm lên.

Hạ Nặc mất kiên nhẫn nói: "Đừng lộn xộn! Sao cậu lại phiền phức như vậy."

Ngô Giản không dám không nghe lời, sợ rằng bản thân lại bị coi là thức ăn dự trữ.

Hạ Nặc kiểm tra cánh của chú rồng con, ở gốc cánh có một vết thương rất rõ ràng. Anh bấm vào chiếc vòng tay, lấy ra một chiếc lọ nhỏ từ trong không gian, bôi thuốc cho chú rồng con.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đôi cánh nhỏ đang đau dữ dội, trong nháy mắt đã lành lặn, chỉ còn lại một vết sẹo hồng hào.

"Cánh của cậu bị tổn thương quá nặng, tốt nhất là trước khi xương cốt bên trong lành lặn, cố gắng ít sử dụng cánh, tránh để lại di chứng."

Chú rồng con gật đầu, vội vàng nhảy ra khỏi tay Hạ Nặc.

"Gào!" Anh Hạ, tôi đi tìm thức ăn ngay đây!

Thấy chú rồng con chạy đi, Hạ Nặc mới chậm rãi cất lọ thuốc, đi theo sau.

Sau khi thoát khỏi miệng hổ, Ngô Giản mới chú ý tới hoàn cảnh ở đây rất xa lạ, không phải là nơi cậu đã từng đến.

Xung quanh không những tối om, mà còn rất ẩm ướt, và có rất nhiều đường hầm chằng chịt.

Trước mặt Ngô Giản có rất nhiều đường hầm, trong lúc nhất thời, cậu rơi vào mê mang, không biết nên chọn đường nào.

"Đi đường này." Hạ Nặc đi phía sau Ngô Giản chỉ vào đường hầm bên phải nhất.

"Gào?" Anh Hạ, hình như anh rất hiểu rõ nơi này nhỉ?