Chương 16: Ngôn xuất pháp tùy

Giang Lan nhìn kỹ, phát hiện Ngôn Linh Thuật này xác thực không tính là thuật pháp lợi hại gì.

Ngôn Linh Thuật, thuộc về lực lượng ngôn ngữ.

Bản mô phỏng cùng loại với ngôn xuất pháp tùy.

Tỉ như nói với tảng đá "bay lên", tảng đá sẽ bay lên.

Bất quá là dùng tu vi gia trì ở trong lời nói.

Cần một bí quyết đặc biệt.

Nhưng cũng chỉ như thế.

Cực hạn chính là dùng ngôn ngữ khống chế.

Quá phức tạp thì không được.

Nói nhiều cũng không được, càng đơn giản càng tốt.

- Xem như có chút lòng thành.

Giang Lan xem xong, bắt đầu học tập thử.

Tuy Ngôn Linh Thuật này như vô dụng, nhưng phối hợp với Nhất Diệp Chướng Mục, lại có thể khiến người ta tưởng lầm là ngôn xuất pháp tùy.

Ngôn xuất pháp tùy, tiên nhân cũng chưa hẳn làm được.

- Học, luôn sẽ có thời điểm dùng đến.

Giang Lan thầm nói.

Có nhiều thứ hắn học, có nhiều thứ hắn không học.

Chỉ nhìn có tác dụng hay không, hoặc có lãng phí thời gian hay không.

Bởi vì lúc trước có Đạo Tàng trợ giúp, hắn học đồ vật rất nhanh.

Nếu như cần lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng học được đồ vật không tất yếu, hắn sẽ không đi học.

Thời gian, vẫn cần dùng cho tu luyện.

Đây mới là căn bản.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời điểm Giang Lan mở mắt ra, trời đã sáng rõ.

Hắn nhìn về phía trước, vụ khí không có dấu hiệu biến mất.

Giang Lan duỗi tay nhẹ nhàng phất, thanh âm bình thản truyền ra:

- Tán.

Giang Lan vừa nói xong, một tiếng hô tùy theo xuất hiện.

Hô!

Vụ khí trực tiếp bị chia cắt tản ra.

Rất khó nhìn thấy tung tích của lực lượng.

Giống như nói một câu, để vụ khí tản ra.

Chỉ là vụ khí vừa mới bị ngăn cách, lại nhanh chóng được bổ sung.



Phảng phất như vụ khí quá nồng, không có cách nào để nó tán đi.

Nhìn thấy vậy, Giang Lan cũng không để ý, mà lấy ra cái bình nhỏ.

- Nếu như cả hai liên hợp, không biết sẽ có hiệu quả hay không.

Nghĩ như vậy, Giang Lan khiên động lực lượng trận pháp, sau đó dung nhập vào Ngôn Linh Thuật.

Thanh âm bình thản lại vang lên:

- Tán.

Hô!

Lần này tốc độ vụ khí tản ra nhanh hơn, phạm vi cũng lớn hơn rất nhiều.

Giang Lan nhìn một hồi, phát hiện vụ khí chỉ đang thong thả khép lại, muốn hoàn toàn khép lại cần không ít thời gian.

- Còn rất hữu dụng, vị Ngao sư tỷ kia hẳn cũng có thể dùng như vậy.

Hắn có thể nghĩ, như vậy người khác tự nhiên cũng sẽ nghĩ tới, có lẽ từ thời điểm hắn dạy đối phương trận pháp, đối phương đã liên tưởng đến.

Tu tiên giả không ai ngu xuẩn cả.

Giang Lan không có suy nghĩ nhiều, đã học được Ngôn Linh Thuật, như vậy cũng nên tu luyện rồi.

Chỉ là một mực ở nơi này, để hắn có chút không yên tâm, vạn nhất những người kia trở lại thì sao.

Nhìn thấy mình tu luyện lực lượng khí và tức không khớp với Luyện Khí kỳ, đó cũng là một chuyện phiền toái.

Oanh! !

Thời điểm Giang Lan đang do dự có nên chuyển sang nơi khác hay không.

Trong núi đột nhiên truyền đến tiếng oanh minh, hơn nữa còn có sóng lực lượng chấn động mạnh mẽ.

Vụ khí lăn lộn.

Keng!

Đột nhiên, vòng tròn bảo hộ phát sáng lên.

Dư ba trực tiếp kích hoạt phòng ngự do Ngao Long Vũ lưu lại.

Sau đó tất cả khí tức đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Nhìn thấy dư ba lực lượng xuất hiện, Giang Lan không tu luyện nữa, mà tự mình đứng lên.

- Rất mạnh, ít nhất cũng là Kim Đan.

- Không biết có quan hệ tới Tân Giác hay không.

Ngao!

Ngao ngao! !

Bò....ò...! ! !

Từng tiếng Yêu thú rống truyền ra, kinh thiên động địa.

- Thú triều?

Thú triều cũng không phải vấn đề bình thường, nhất là Yêu thú mạnh mẽ.

Kia chính là tai nạn.



Hắn từ trong thư tịch của Đệ Cửu Phong hiểu được, những nơi thú triều đi qua, cơ hồ không có một ngọn cỏ.

Yêu tộc đáng sợ, có thể thấy được lốm đốm.

Nếu là thú triều, thì hắn không thể lưu lại nơi này, một là nghĩ biện pháp rời đi, hai là nghĩ biện pháp giải quyết thú triều.

Giang Lan chọn lựa rời đi.

Thế nhưng không ai nói cho hắn biết nên làm sao rời khỏi nơi này.

- Được rồi, trước vào xem chuyện gì cái đã.

Thực có nguy hiểm, thì nghĩ biện pháp đợi cứu viện đến.

Nghĩ như vậy, Giang Lan định rời đi, đi ra xem tình huống một chút.

Chỉ là vừa định di chuyển, hắn lại cảm giác bị nhìn chăm chú.

- Lại tới?

Trong nháy mắt đó, Giang Lan bỏ đi ý nghĩ rời đi.

Tóm lại, trước xem người này muốn làm gì cái đã.

...

Sau khi có quyết định, Giang Lan lại ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Tu luyện bình thường.

Vừa tu luyện là đến ban đêm.

Trong lúc này bạo phát mấy lần lực lượng trùng kích, bất quá đều không đánh tan được phòng ngự.

Thậm chí có lực lượng rất mạnh trùng kích qua, nhưng vẫn bị vòng tròn ngăn lại.

Tiếng rống giận dữ của Yêu thú truyền đến cũng thường xuyên hơn.

Nửa đường thậm chí xuất hiện tiếng long ngâm.

Bất quá Giang Lan không có động, người kia còn chưa từng rời đi.

Đối phương hẳn đang đợi, Giang Lan cũng đang chờ.

Nhìn xem ai không chịu nổi trước.

Đêm!

Giang Lan rốt cục nhận ra ánh mắt kia xuất hiện di động.

Đang đi đến bên này.

- Rốt cục nhịn không được rồi?

Kỳ thật hắn rất ngạc nhiên rốt cuộc là ai đang nhìn hắn, nhưng có thể khẳng định không phải là Ngao sư tỷ.

Trước đó đối phương còn mượn nhờ dư ba che giấu, công kích nơi này một lần.

Chỉ là không có tác dụng.

Rất nhanh Giang Lan nghe được tiếng bước chân, rất nặng nề, giống như bị trọng thương.

Sau đó một bóng người từ trong sương mù đi ra.

Còn có lực lượng ba động, bộ dáng rất suy yếu, cái này để Giang Lan hiếu kỳ.