Chương 4

Chắc là cậu phải tỏ vẻ rất hứng khởi nhỉ?

Những vật trang trí trong phòng khác hẳn với những món đồ của Nhân tộc mà cậu từng nhìn thấy, cậu không cảm nhận được một chút linh lực nào cả. Không chỉ vậy mà còn có những đồ vật vượt quá tầm hiểu biết của cậu, việc này cho thấy đây là một thế giới hoàn toàn khác.

Món đồ chơi trẻ con này không hề khơi gợi được hứng thú của cậu, cậu muốn biết rốt cuộc cái “TV LCD” hình chữ nhật đằng kia là gì hơn.

Không hề có dấu vết của linh lực mà lại thần kỳ hơn cả bảo vật linh khí biết nói của cậu.

Thế giới xa lạ này thật kỳ diệu, có nhiều món đồ cậu hoàn toàn không thể giải thích nổi bằng những nhận thức lúc trước.

“Bé con muốn xem TV hửm?” Cha Túc thấy ánh mắt cậu cứ dán vào TV, đành phải đặt trống bỏi xuống, bật TV, lúc này đang chiếu thế giới động vật.

Túc Lê nhìn thấy mặt kính đen ngòm sáng lên thì lập tức chăm chú nhìn sang đó.

Thật lạ quá, vì sao không có linh lực mà lại có thể hiển thị được hình ảnh kỳ dị như vậy?

Cha Túc nhìn thấy con non bị TV thu hút, một lát sau vẫn thấy bé con ngoan ngoãn xem TV, hoàn toàn không có phản ứng khác…

Nhưng mà phản ứng hôm nay của cậu hình như không giống lúc trước.

Đây là ảo giác của ông sao? Sao ông lại cảm thấy hôm nay con non thích xem TV hơn lúc trước nhỉ?

Đã xem chăm chú mấy phút rồi đó!

“Cha ơi, đèn trong phòng hư rồi.” Giọng Túc Úc vọng ra từ trong phòng, sau đó anh đi ra. Anh đã thay vào một cái áo ngắn tay và quần đùi, điểm đặc biệt duy nhất chính là sau lưng có ngọn lửa màu xanh dương thấp thoáng.

Cha Túc quay đầu lại, nhìn thấy yêu hoả lấp ló sau lưng anh thì vội trừng mắt liếc một cái.

Túc Úc nhanh chóng thu yêu hoả lại, hơi chột dạ nói: “Ngày mai cha nhớ gọi người tới sửa nhé, làm ảnh hưởng hiệu suất học tập của con.”

Trong nhà có quy định không được sử dụng yêu thuật và linh lực trước mặt Túc Lê, như vậy sẽ khiến bé con nhận thấy mình khác với cả nhà, khiến cậu sinh ra cảm giác tự ti. Đây là kết luận mà cha rút ra sau khi đọc đủ thứ sách “Hướng dẫn nuôi dạy con non loài người”. Vì vậy nên trong lúc Túc Lê có mặt, trong nhà không cho phép sử dụng bất kỳ yêu thuật gì.

Túc Lê nghe thấy giọng nói của anh trai không hề có phản ứng, đương nhiên cũng không chú ý đến anh lẳng lặng thu yêu hoả lại.

Cậu quan sát cái TV LCD kỳ lạ xong lại chú ý đến những đồ gia dụng trong phòng, ghép cùng với những ký ức mơ hồ mấy năm qua, sô pha, máy lạnh…

Cậu càng nhìn càng hoảng hốt.

Những thứ này hoàn toàn không có dấu vết lưu chuyển linh lực mà lại tinh xảo, kỳ diệu hơn cả, đều không cần thao tác của người khác mà có thể tự do hành động. Nếu là trước kia, cậu muốn thao tác linh khí như vậy cũng phải hết sức tập trung vào linh khí mới sử dụng được, thế giới này làm cậu quá choáng váng.

Thật sự không tồn tại linh lực sao? Thần lực phượng hoàng trong cơ thể cậu làm sao thế? Sao cậu hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dao động nào của thế giới bên ngoài vậy?

Bên kia, anh trai Túc Úc cầm giày chơi bóng đi từ trong phòng ra: “Bạn học rủ con chơi bóng, con đi giành sân đây.”

“Đừng đi, nãy cha về thấy cửa sân vận động đóng rồi, con không xem dự báo thời tiết à?”

“Dự báo thời tiết?” Anh nhíu mày, cầm điện thoại xem thời tiết thành phố, còn chưa mở ứng dụng ra đã nhìn thấy tin nhắn bạn gửi, bảo hôm khác hẹn lại sau, anh lẩm bẩm: “Hẹn hôm nào? Đưa vở ghi chép cho tao mượn trước được không? Tao sắp phải thi rồi.”

Cha Túc: “Vở ghi chép gì? Vở ghi chép cha đưa cho con con có đọc hiểu chưa?”