Chu Tư Linh nghe được lời này, cả người đều cứng đờ, cúi đầu không dám ngẩng đầu lên. Cậu nghe thấy giọng nói già nua pha lẫn sự chán ghét, nói: "Nó đã được gả ra ngoài, không còn là người Chu gia chúng ta nữa. Về sau con thấy nó thì phớt lờ nó."
Chu An đi tới, ôm lấy cánh tay ông nội Chu và nói:
"Nhưng ông ơi, con muốn bộ quần áo trên người Tiểu Linh."
Chu Tư Linh nghe thấy tiếng gậy chống nạng, càng lúc càng tiến lại gần.
"Chu Tư Linh, Lục Hoài đối xử với ngươi có tốt không?"
Nghe được lời quan tâm hiếm hoi của ông nội Chu dành cho mình, Chu Tư Linh định ngẩng đầu lên nói: "Tốt lắm ạ."
Nhưng cậu nghe thấy ông nội Chu tiếp tục nói:
"Ta đoán ngươi sống không được tốt lắm, nếu không sẽ không để ngươi một mình đến bệnh viện. Ta đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi đã rời khỏi Chủ gia và được gả ra bên ngoài. Dù ngươi sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng ta. Chu gia sau này nhìn thấy ngươi, liền sẽ tự động tránh xa. Mau cởϊ qυầи áo của ngươi ra đưa cho anh trai ngươi nhanh lên."
Chu Tư Linh hai tay nắm chặt quần áo, lắc đầu: "Con, con không muốn."
Ông Chu dùng gậy đập mạnh xuống sàn:
"Sao thế. Bây giờ lời ta nói cũng không nghe à? Mau cởi đồ ra."
Chu Tư Linh cắn môi dưới, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Con sẽ không cởi nó ra, ông muốn làm gì?"
Đúng lúc Chu Tư Linh đang hoảng sợ thì vị thần bảo hộ của cậu đúng lúc xuất hiện. Lục Hoài cầm ly nước ấm đi tới, trên mặt hiện lên vẻ tức giận không kìm được.
Lục Hoài đi đến trước mặt Chu Tư Linh, đưa ly nước ấm vào tay cậu. Sau đó lau những giọt nước mắt cho cậu rồi nói: "Không có việc gì, có anh ở đây."
Hắn nắm lấy tay Chu Tư Lăng, nhìn về phía ông Chu và Chu An.
Hắn chế nhạo cười lạnh:
Các ngươi luôn miệng nói em ấy gả ra ngoài liền không phải là người Chu gia các ngươi. Hiện tại lại muốn dùng thân phận anh trai và ông nội của mình trấn áp em ấy?"
"Chu gia các ngươi nghèo túng đến vậy sao?. Một bộ quần áo cũng không mua nổi? Định cướp quần áo của cháu trai mình à?"
Chu An sửng sốt mấy giây khi nhìn thấy Lục Hoài bảo vệ Chu Tư Linh như thế, sự ghen ghét trong lòng dâng lên không thể khống chế.
Chẳng phải Lục Hoài rất hung ác tàn nhẫn sao? Thậm chí có vô số omega chết trên giường của hắn. Chẳng phải hắn luôn chán ghét Omega, chỉ muốn đùa giỡn với họ thôi sao?.
Vì cái gì lại đối xử ôn nhu với tên khốn Chu Tư Linh ngu xuẩn này.
Chu An hô hấp dồn dập:
"Chu Tư Linh. Tao nói lại lần nữa, mày có cởi ra hay không."
Chu Tư Linh trốn ở phía sau Lục Hoài, nắm chặt quần áo của hắn. Ở phía sau Lục Hoài lẩm bẩm cầu nguyện: "Đừng để tôi cởi ra, làm ơn..."
Lục Hoài nhìn Chu An dám mắng vợ yêu trước mặt hắn. Sao hắn có thể chịu đựng được?
"Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám ở trước mặt ta mắng em ấy?. Ngươi là ăn xin sao? Ngươi không phải là nhi tử được Chu gia sủng ái nhất à? Hay là ngươi nghĩ mạng của mình lớn đến mức có thể mặc được bộ quần áo của Chu Tư Linh đến ngày mai?
Chu An tức giận đến mức run rẩy trước lời nói của Lục Hoài. Y nắm lấy quần áo của ông Chu, làm ra vẻ nhõng nhẽo:
"Gia gia, ông xem hắn a~"
Ông Chu đối mặt với Lục Hoài, thầm nghĩ. Dù sao đây cũng chỉ là nghé con mới sinh, sao hắn dám mắng mình được chứ? Sao chổi Chu Tư Linh sao có thể tồn tại ở Lục gia lâu được.
"Lục Hoài, xét về thâm niên. Ngươi là chồng của cháu trai ta, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng gia gia."
Lục Hoài cười lạnh:
"Gia gia? Ông nội của tôi ở nhà vẫn còn khoẻ lắm. Ông cho rằng mình là ai? Mang cháu trai Chu An của ông cút khỏi mắt tôi ngay."
Chu An dùng sức cắn cắn môi dưới, nhìn Chu Tư Lăng đang trốn sau lưng Lục Hoài. Y tức giận nói:
"Anh cho rằng Chu Tư Linh là thứ tốt sao? Hắn chính là sao chổi xui xẻo, hắn hại chết baba của mình. Anh có biết không?"
Lục Hoài nhịn không được, trực tiếp đá Chu An ngã xuống đất.
Hắn cúi đầu nhìn Chu An đang nằm trên mặt đất:
"Ngươi cho rằng mình tốt hơn em ấy ư? Nếp nhăn trên mặt ngươi còn nhiều hơn cả gia gia của ngươi. Mùi pheromone trên người ngươi hôi thối nồng nặc, ai tới gần ngươi mười mét cũng sẽ bị tin tức tố của ngươi gϊếŧ chết. Ngươi đừng tưởng ta sẽ không đánh Omega. Muốn động đến Chu Tư Linh, ngươi nên nhìn lại Chu gia của ngươi xem. Sau khi bị Lục gia chèn ép có thể sống sót được bao lâu."