Chương 6

Chu Tư Linh sợ hãi trước sự tiếp cận đột ngột của Lục Hoài, cả người cứng đờ ngây ngốc tại chỗ.

Tim cậu đập dữ dội, đập liên hồi không ngừng như muốn nổ tung.

Hai má Chu Tư Linh càng ngày càng đỏ, giống như quả táo đỏ.

Lục Hoài thấp giọng cười nhẹ: "Chúng ta đi thôi."

Chu Tư Linh bị Lục Hoài kéo về phía trước. Cậu nhìn hai người nắm tay, khóe miệng từng chút nhếch lên. Sau đó dùng sức nắm lấy tay Lục Hoài.

Quản lý nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi, ông không khỏi thở dài. Chu gia bây giờ sắp xong rồi. Đối với thân sinh ruột thịt ngược đãi tàn nhẫn, lại yêu thương con nuôi như lá ngọc cành vàng. Cái này, đúng là báo ứng.

Quản lý lấy lại tinh thần phân phó cấp dưới đóng gói quần áo đưa đến Lục gia.

Sau khi thay quần áo mới. Chu Tư Linh tự tin hơn một chút, cậu bước đi thẳng lưng đi theo Lục Hoài với nụ cười nhẹ trên môi.

Đến bệnh viện, việc đầu tiên là đăng ký. Sau đó xếp hàng, cuối cùng bước vào phòng khám kiểm tra. Suốt quá trình đến bệnh viện, Lục Hoài không hề buông tay Chu Tư Linh.

Sau khi kiểm tra xong chính là lúc chờ đợi kết quả.

Chu Tư Linh vừa mới bị lấy máu để kiểm tra, sắc mặt tái nhợt ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện. Lục Hoài nhìn thấy có chút đau lòng, sờ sờ má cậu nói: "Em ở đây đợi anh, anh đi lấy cho em ly nước."

Chu Tư Linh gật gật đầu, Lục Hoài đứng dậy đi tìm ly và nước. Chu Tư Linh ngồi tại chỗ chờ hắn.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên:

"Tiểu Linh?"

Chu Tư Linh ngẩng đầu nhìn lên. Người tới trước mặt chính là Chu An, ca ca của cậu.

Chu Tư Linh sắc mặt tái nhợt, yếu ớt kêu lên:

"Ca..."

Chu An nhìn thấy Chu Tư Linh mặc bộ quần áo của nhãn hiệu mà y yêu thích, lại còn là mẫu mới nhất tháng này. Nhưng bộ sưu tập mùa này của nhãn hàng chỉ vừa được đăng lên tạp chí. Làm sao Chu Tư Linh lại có thể có nó nhanh như vậy?

"Tiểu Linh, bộ quần áo này là ai cho em?"

Chu Tư Linh mấp máy môi, ý tứ nói Lục Hoài mua cho cậu.

Nhưng cậu lại bị Chu An cắt ngang lời nói.

"Chẳng phải anh đã nói với em không được phép mặc những loại quần áo này hay sao?. Quần áo anh đưa cho em đâu rồi?. Mau cởi bộ quần áo này ra đưa cho anh."

Chu An vốn đã có thói quen giật đồ của Chu Tư Linh nên không nghĩ đó là sai trái. Y xem chuyện đó là điều đương nhiên.

Y thậm chí còn đắc ý nghĩ đến việc mình sẽ nhận được bao nhiêu lời khen ngợi khi đi ra ngoài trong bộ trang phục mới này.

Nhưng khi y nhìn thấy Chu Tư Linh vẫn ngồi yên, lông mày gắt gao nhíu chặt:

"Chu Tư Linh, bây giờ em không nghe lời của ca ca sao?."

"Đứng lên ngay."

Chu An lớn tiếng quát Chu Tư Linh.

Ký ức trước kia bị Chu An ức hϊếp hiện lên, Chu Tư Linh không tự chủ được lập tức đứng dậy. Sắc mặt trở nên tái nhợt, mím chặt môi.

"Theo anh vào nhà vệ sinh cởϊ qυầи áo ra. Anh bảo chú Hồ đưa cho em bộ quần áo khác."

Nói xong, Chu An định kéo Chu Tư Linh lại. Nhưng cậu nghiêng người tránh được. Chu An khó tin nhìn Chu Tư Linh dám chạy trốn.

Chu An cười lạnh một tiếng nháy mắt liền biết nguyên nhân. Chẳng phải vừa kết hôn với người có quyền lực? Liền không có y chút mặt mũi?

Chu An nhìn Chu Tư Linh cúi đầu, giễu cợt nói:

"Vừa kết hôn với Lục Hoài liền quên mất chính mình họ gì phải không?. Nếu không phải tao không muốn cưới hắn, cũng sẽ không đến lượt mày. Mày cho rằng hắn là chỗ dựa của mày ư?. Chu Tư Linh, sao mày không nhìn lại bản thân mày trông như như thế nào? Nhanh cởi bộ đồ đó ra, đừng làm tao tức giận."

Nhìn thấy đứa em quê mùa ngu xuẩn này mặc quần áo thương hiệu mình yêu thích, Chu An cảm thấy Chu Tư Linh đã làm hoen ố thương hiệu.

Chu Tư Linh không nhúc nhích, chỉ dám cúi đầu. Ở trong lòng sợ hãi điên cuồng cầu nguyện, Lục Hoài, anh mau tới đây....

"An an, con ở chỗ này làm gì?"

Chu An quay đầu nói: "Gia gia, cháu nhìn thấy Tiểu Linh."