Lục Hoài nói: "Chúng ta hiện tại rảnh rỗi, hay là đi bây giờ nhé?"
Chu Tư Linh mím môi nói: "Dạ."
Lục Hoài thay quần áo, đi xuống lầu chờ Chu Tư Linh. Sau vài phút, Chu Tư Linh cũng chậm rãi đi xuống lầu. Lục Hoài nhìn thấy bộ quần áo mà Chu Tư Linh đang mặc, lập tức đứng dậy khẽ cau mày.
"Anh thấy thế nào..."
Chu Tư Linh lo lắng gãi gãi góc áo: "Cái này, khó coi sao?"
Đây là bộ quần áo mới nhất và đẹp nhất mà cậu có.
Sắc mặt Lục Hoài âm trầm, bộ quần áo này vừa nhìn liền biết đây không phải là của Chu Tư Linh. Rõ ràng bộ quần áo này quá nhỏ, khung xương của Chu Tư Linh cũng mảnh khảnh nhỏ nhắn. Nhưng khi mặc bộ quân áo này thoạt nhìn là thập phần có chút hơi chật.
Bộ quần áo này đem cơ thể của cậu giam cầm thành một khuôn vô cùng chật chội, không thoải mái.
"Bộ quần áo này là ai cho em."
Nhìn sắc mặt Lục Hoài tối sầm, Chu Tư Linh trong lòng càng thêm bất an. Rõ ràng, ca ca nói nó rất đẹp. Vì cái gì khi cậu mặc vào, Lục Hoài lại có phản ứng này.
"Là, là quần áo của ca ca..."
Lục Hoài cười lạnh một tiếng, vốn dĩ cho rằng Chu gia bất mãn không thích Chu Tư Linh chỉ là đồn đại. không ngờ tất cả đều là sự thật.
Đem quần áo của con nuôi cho nhi tử ruột của mình mặc. Thật là không sợ người ngoài biết được cười nhạo đến rụng răng.
Nhìn Chu Tư Linh đứng ở cầu thang, lúng túng không biết nên làm gì. Một loại cảm xúc gọi là đau lòng lập tức xâm chiếm trái tim Lục Hoài.
Hắn hít một hơi rồi bước tới: "Em không cần mặc quần áo của hắn. Hắn là gì chứ? Dám đưa bộ quần áo này cho em mặc, anh dẫn em đi mua vài bộ mới. Chúng ta hiện tại liền đi mua"
Chu Tư Linh nắm góc áo: "Như vậy thì phiền anh quá..."
Lục Hoài thở dài: "Không phiền. Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Chúng ta đã kết hôn. Đây là việc anh nên làm."
Chu Tư Linh được Lục Hoài dẫn lên xe, lái thẳng đến trung tâm mua sắm.
Nhà họ Lục làm ăn lớn và tham gia vào nhiều lĩnh vực kinh doanh. Thậm chí trung tâm mua sắm này cũng do nhà họ Lục mở.
Lục Hoài kéo Chu Tư Linh bước vào, quản lý vừa nhìn thấy đại BOSS tới, vội vàng chạy ra chào hỏi:
"Lục tổng, sao ngài lại đến đây?"
Lục Hoài liếc nhìn nói: "Đưa lão bà tới đây mua quần áo, mang loại tốt nhất, kiểu dáng đẹp nhất ra đây."
Người quản lý liếc nhìn Chu Tư Linh đang trốn sau lưng Lục Hoài. Nhận ra đây là nhi tử không được sủng ái của Chu gia. Ông ngây người nhìn về phía Lục Hoài.
"Lục tổng, chuyện này..."
Lục Hoài nhíu mày: "Tôi bảo ông đi lấy, ông làm sao cứ đứng yên ở nơi đó?"
Quản lý thấy thái độ của Lục Hoài đối với Chu Tư Linh, liền biết địa vị của Chu Tư Linh trong lòng Lục Hoài. Nhanh chóng phục hồi tinh thần lập tức lấy hết quần áo của cửa hàng ra.
Trên đường đi, quản lý còn tưởng. Chu gia rơi vào cảnh khốn cùng, sẽ mất đi phượng hoàng và để lại gà rừng.
Chẳng mấy chốc, quản lý bày ra toàn bộ quần áo.
Chu Tư Linh nhìn những bộ quần áo với kiểu dáng mới mẻ độc đáo, không thể tin được chính mình có thể tùy ý lựa chọn.
Ở Chu gia, đây là đãi ngộ duy nhất mà ca ca mới nhận được.
Lục Hoài ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân, cười với Chu Tư Linh nói: "Em nhìn xem, thích cái nào. Chúng ta đều mua hết."
Chu Tư Linh không biết chọn quần áo, lúng túng đứng tại chỗ mấy giây. Thấp giọng nói:
"Tôi, tôi không biết."
Lục Hoài đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Tư Linh nói: "Anh chọn giúp em được không?"
Đương nhiên là có thể, Chu Tư Linh cầu mà không được.
Lục Hoài nhìn nhìn vài bộ, bắt Chu Tư Linh thử bộ này đến bộ khác.
Mỗi bộ trang phục đều có sự kết hợp độc đáo. Chu Tư Linh giống như chiếc giá treo quần áo, mặc gì cũng thấy đẹp.
Cuối cùng Lục Hoài cũng chọn được một bộ vest cho Chu Tư Linh. Hắn dẫn Chu Tư Linh vào phòng thay đồ rồi nói: "Em mặc thử bộ đồ này đi."
Chu Tư Linh cầm quần áo đi vào, vừa cởϊ áσ đã nghe thấy Lục Hoài nói: "Đem những thứ này gói lại, đưa đến Lục gia."
Chu Tư Linh cởϊ qυầи áo trong giây lát. Từ tận đáy lòng dâng lên một cổ hơi ấm ngọt ngào, khóe miệng không khỏi cong lên.
Lục Hoài đối với cậu thật tốt.
Khi Chu Tư Linh thay quần áo bước ra, Lục Hoài nhìn thấy Chu Tư Linh mặc bộ quần áo mới.
Hai mắt tức khắc sáng ngời, hắn tiến tới sửa sang lại cổ áo cậu, khen ngợi nói:
"Rất đẹp, Bộ đồ này rất hợp với em."
Chu Tư Linh xấu hổ khi được Lục Hoài khen ngợi. Hai má ửng đỏ hồng hồng, thấp thỏm hỏi:
"Thật sao?"
Lục Hoài nhìn hai má Chu Tư Linh đỏ bừng, không nhịn được muốn cúi đầu cắn một ngụm. Hắn nhỏ giọng nói vào tai cậu:
"Đẹp lắm, trên đời này không có ai đẹp hơn em."