Chương 12

Chu Tư Linh tức giận không dám lên tiếng, chỉ dám trừng mắt nhìn Lục Hoài, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Chu Tư Linh nói quá nhỏ, chỉ mấp máy môi không nghe rõ cậu đang nói gì. Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, hắn cũng đoán được.

Bây giờ Chu Tư Linh đã bạo dạn hơn một chút, dám nói xấu hắn một cách lén lút.

Thấy Chu Tư Linh nghiêm túc như vậy, Lục Hoài cũng không muốn quấy rầy cậu nữa. Hắn lặng lẽ đi ra ngoài chờ cậu làm xong.

Trong lúc chờ đợi, Lục Hoài dùng số điện thoại di động của Chu Tư Linh đăng ký tài khoản livestream phát sóng trực tiếp. Hắn sờ cằm suy nghĩ không biết nên đặt tên gì.

Lục Hoài nghiêm túc suy nghĩ mấy phút, cuối cùng gõ mấy chữ: Tư Linh bảo bối.

Lục Hoài hài lòng gật đầu, chính là như vậy.

Khi Chu Tư Linh bưng đĩa thức ăn ra, Lục Hoài đứng dậy nói:

"Nấu xong sao không gọi anh."

Chu Tư Linh cẩn thận nhìn hắn, nhẹ nhàng cười nói:

"Tôi tự mình làm được, ở nhà đều một tay tôi tự làm."

Lục Hoài giả vờ không hiểu: "Anh chưa bao giờ để em làm việc này ở nhà."

Chu Tư Linh sửng sốt một lát, trong chốc lát đầu óc vẫn chưa trở lại hiện thực. Sau vài giây, mặt cậu đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

"Lục tiên sinh, xin đừng trêu chọc tôi."

Lục Hoài đi tới cười khúc khích mấy tiếng, xoa đầu Chu Tư Linh: "Em còn gọi anh là Lục tiên sinh à? Anh là người lạ sao? Anh đối với em tốt như vậy, nhưng em lại lạnh lùng gọi anh là Lục tiên sinh. Anh thật là đáng thương."

Trái tim Chu Tư Linh đột nhiên đập thình thịch, cậu vội vàng giải thích:

"Lục tiên sinh, tôi. Tôi không biết nên gọi anh như thế nào, không phải..."

Lục Hoài đi vào phòng bếp bưng ra hai đĩa đồ ăn:

"Em có thể gọi anh là A Hoài, rất thân mật."

Chu Tư Linh hai má đỏ bừng, miệng liên tục mấp máy hai chữ "A Hoài" như thiêu đốt trong miệng, không nói ra được.

Lục Hoài thấy thế, lúc này cũng không ép cậu nói ra. Sau khi quay người vào bếp bưng canh xương ra, giả vờ đánh thương nói:

"Hiện tại em không muốn gọi cũng được, anh hiểu mà."

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Hoài, lương tâm Chu Tư Linh trở nên đau xót.

Đúng vậy, Lục Hoài đối với cậu tốt như vậy. Thậm chí còn bảo vệ cậu trước mặt ông nội và ca ca, chỉ là đổi cách xưng hô mà thôi. Sẽ không sao đâu.

Chu Tư Linh lúng túng giơ tay lên vỗ vỗ vai Lục Hoài:

"A, A Hoài, đừng buồn."

Lục Hoài cúi đầu, nghe được lời mình muốn nghe. Trong mắt hiện lên một tia đắc ý.

Hắn đáng thương ngẩng đầu lên:

"Linh Linh, không cần vì anh mà ủy khuất chính mình."

Chu Tư Linh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Tôi không hề ủy khuất chính mình."

Lục Hoài: "Thật sao?"

Chu Tư Linh nghiêm túc gật đầu: "Là thật, tôi không cảm thấy ủy khuất."

Vẻ mặt Lục Hoài hiện lên một tia thành công:

"Linh Linh, em thật tốt."

Hai má Chu Tư Linh hơi ửng đỏ, cậu mím môi cười ngượng ngùng.

Hai người ngồi vào bàn ăn, Lục Hoài nếm thử đồ ăn Chu Tư Linh nấu. Ánh mắt đột nhiên sáng lên:

"Tay nghề của Linh Linh quả thực rất tốt, không chỉ đẹp mắt mùi vị còn rất ngon. Nếu đăng cái này lên mạng, chắc chắn sẽ được rất nhiều người thích."

Hai má Chu Tư Linh đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Không ngon như anh nói đâu, đây chỉ là món ăn bình thường tự nấu ở nhà. Mọi người đều có thể nấu được."

Trên mặt Lục Hoài lộ ra nụ cười: "Linh Linh là người duy nhất có thể nấu đồ ăn tại nhà thơm ngon như sở thích của anh."

Chu Tư Linh xấu hổ đến mức suýt chút nữa vùi đầu vào trong bát cơm.

Lục Hoài lấy điện thoại di động ra nói:

"Anh đã giúp em mở tài khoản phát sóng livestream cho em, sau này em dùng cái này để quay video nhé?"

Chu Tư Linh cầm điện thoại di động của Lục Hoài đưa, tài khoản phát sóng livestream đã được đổi mới.

Chu Tư Linh nhìn thấy tên tài khoản, chính là "Tư Linh bảo bối". Sắc mặt Chu Tư Linh đột nhiên đỏ bừng:

"A Hoài, sao anh lại chọn cái tên như vậy..."

Lục Hoài ngậm thìa trong miệng, nhếch môi:

"Đây không phải là một cái tên hay sao? Anh đã suy nghĩ rất lâu đó."

Chu Tư Linh động ngón tay: "Tôi không muốn bị gọi bằng cái tên này."

Nói xong, cậu ngước mắt lên, đáng thương nhìn Lục Hoài:

"Được không?"

Lúc Lục Hoài nhìn Chu Tư Lăng, yết hầu của hắn trượt lên xuống:

"Linh Linh, đừng nhìn anh như vậy. Anh chịu không nổi."

Giọng điệu của Lục Hoài rất chậm rãi và nghiêm túc, như thể đang đàm phán hợp đồng trị giá hàng trăm triệu. Nhưng giọng điệu của hắn nghe rất hạ lưu.

Hôm nay Chu Tư Linh đỏ mặt không biết bao nhiêu lần, tựa hồ có chút miễn dịch. May mắn là cậu vẫn chưa miễn dịch hoàn toàn, má vẫn còn hơi nóng.

"A Hoài, đừng nói những lời như vậy. Sẽ ảnh hưởng xấu đến anh."