Chương 9

Dư Niệm cảm thấy thế giới xung quanh như đang đảo lộn, cậu chợt nhận ra rằng Lương Tụng Thịnh là bác sĩ, lại còn là bác sĩ khoa ngoại thần kinh.

Chuyên gia chữa trị các vấn đề về não bộ.

Xong rồi, cậu tự đâm đầu xuống hố rồi.

Lần này coi như xong đời, phải làm sao đây hu hu hu.

Cậu co ro lại như con tôm, kéo chặt chăn: “Em, em không có, em chỉ là…”

“Năm phút, xuống ăn cơm.” Lương Tụng Thịnh nói.

Người ta sắp chết tới nơi rồi.

Còn tâm trí đâu mà ăn cơm nữa chứ.

Dư Niệm không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi hình phạt.

Nhưng Lương Tụng Thịnh lại không đưa ra chỉ thị nào, bên ngoài yên tĩnh đến lạ thường.

Dư Niệm hé chăn ra nhìn, ủa? Anh đi đâu mất rồi?

Cậu cuộn tròn như một cái bánh bao, đi quanh phòng vài vòng, sau khi xác nhận rằng Lương Tụng Thịnh thật sự không còn ở đây, cậu mới cuộn tròn trở lại giường, nhét cuốn truyện tranh “thủ phạm” dưới đệm, phủ thêm hai lớp gối, sau đó quấn chăn lên người rồi lén lút đi ra cửa ngó xuống dưới.

Trên bàn ăn có hai bộ dụng cụ, Lương Tụng Thịnh chưa vẫn đυ.ng đũa, đang cúi đầu nhìn đồng hồ.

Dư Niệm ngẩn ra, không lẽ anh ta đang đợi mình?

Hình như cậu lại mắc sai lầm nữa rồi?

Ôi trời ơi!

Dư Niệm hất chăn xuống giường, vội vã chạy xuống cầu thang.

Thật không may, áp lực từ Lương Tụng Thịnh thật sự rất đáng sợ, mỗi bước đến gần, cả cơ thể cậu càng trở nên nặng nề, cuối cùng biến thành kéo chân lê trên mặt đất.

Lương Tụng Thịnh liếc mắt nhìn cậu, đặt đũa lên bát đối diện: “Rửa tay chưa?”

Dư Niệm gật đầu trước, rồi lại vội vàng lắc đầu.

Lương Tụng Thịnh: “Đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm.”

Dư Niệm lập tức biến mất, sau đó mang theo đôi tay sạch sẽ ngồi xuống bàn.

Trước mặt cậu là bốn món ăn và một bát canh, hai món mặn và hai món rau.

Wow, không hổ là tay nghề của bác sĩ phẫu thuật.

Mỗi lát khoai tây đều đều như nhau, đúng là tuyệt vời!

Ánh mắt của Lương Tụng Thịnh dừng lại trên chiếc áo hoodie đen của Dư Niệm, cái mà cậu đã mặc khi đến đây. Kiểu dáng rộng thùng thình này không hợp với vóc dáng của cậu, cũng không phù hợp với thời tiết.

Anh hỏi: “Không thay đồ à?”

Bên trong Dư Niệm đang mặc áo gấu Bernard nên cậu hoảng hốt kéo chặt cổ áo: “Không cần đâu.”

Lương Tụng Thịnh: “Không nóng?”

Máy lạnh trong phòng ăn không đủ lạnh, lại thêm bếp tỏa hơi nóng nên nhiệt độ càng cao.

Dư Niệm: “Không nóng, không nóng chút nào.”

Vừa nãy đã khiến "đại cổ vật" này tức giận rồi, nếu để anh phát hiện áo cậu có hình gấu, vậy cậu thật sự sẽ gặp rắc rối.

Lương Tụng Thịnh hạ nhiệt độ máy lạnh thêm hai độ rồi cầm đũa lên: “Ăn cơm đi.”

“Ồ, vâng.” Dư Niệm lập tức gắp một miếng thịt cho vào miệng.

Miếng thịt mềm mịn tràn ngập hương vị thơm ngon trong miệng.

Dư Niệm cực kỳ hài lòng: “Oa! Món này mềm và ngon quá.”

Nhưng mới giây trước còn đang vui vẻ, khi nhận thấy ánh mắt của Lương Tụng Thịnh, cậu lập tức thu lại nụ cười, cúi đầu tập trung ăn cơm.

Phù phù, may mà nhớ ra kịp.

Cười trước mặt "đại cổ vật" là một điều cấm kỵ.

Là đại kỵ, phải kiềm chế.

Dư Niệm học theo cách ăn của Lương Tụng Thịnh, lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.

Ít nói thì sẽ không phạm lỗi.

Mỗi ngày lẩm nhẩm, ghi lại trong cuốn sổ nhỏ.

Lương Tụng Thịnh đặt đũa xuống: “Buổi chiều tôi có ca khám, bữa tối dì giúp việc sẽ phụ trách.”

Dư Niệm ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Tuyệt quá! Có thể tự do ở nhà rồi.

Phải ra ngoài mua một thùng kem lớn, sau đó đọc hết truyện tranh, rồi đi tìm chó cưng trong khu để dắt đi dạo mới được, yeah!