Khi đi ngang qua một thương hiệu nào đó, Dư Niệm nhìn chằm chằm: “Chị ơi! Cái này, cái này siêu dễ thương!”
“Áo phông hợp tác với Doraemon này đẹp quá.” Dư Niệm lấy hai cái: “Hai chị em mình mỗi người một cái.”
Dương Chi Kỳ treo áo lại: “Em định mặc cái áo hình đầu tròn màu xanh lớn trước mặt vị hôn phu thích đọc báo uống trà, sưu tầm đồ cổ của em hả?”
Dư Niệm cúi đầu, thu tay lại.
Hu hu...
Cuộc sống thật khổ.
Ngày tháng thật khó khăn.
Niệm Niệm thật tội nghiệp.
Dưới sự sắp xếp của Dương Chi Kỳ, Dư Niệm đã thử đủ kiểu đồ dành cho nam giới trưởng thành. Có lẽ vì trông cậu quá trẻ con nên khi mặc vest hay áo sơ mi đều thấy không hợp.
Mặc dù Dương Chi Kỳ muốn đổi phong cách cho Dư Niệm, nhưng lại không nỡ làm cho cậu trông kỳ quặc.
Khi chuyển sang một cửa hàng khác, cô ấy nhìn trúng một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình: “Được rồi, chọn cái này đi.”
Che được những chỗ cần che và cũng dễ nhìn hơn những món trước.
Dương Chi Kỳ nói với nhân viên bán hàng: “Đen, xám đậm, xanh đậm, xanh rêu, và nâu đậm, mỗi màu lấy cho tôi hai cái.”
Dư Niệm kéo tay áo rộng thùng thình: “Chị ơi, bây giờ là tháng Tám, có nên mua thêm một cái áo ngắn tay không?”
“Nhìn cái cánh tay nhỏ nhắn này của em xem, còn muốn mặc áo ngắn tay trước mặt anh ta à?”
Dư Niệm: “…”
Hu hu hu, cũng đúng.
“Lúc có anh ta ở đó thì em mặc cái áo này, không có thì cởi ra rồi mặc đồ của mình.”
Dư Niệm gật đầu: “Vâng, nghe chị Chi Chi hết, à không, nghe chị hết.”
Dương Chi Kỳ vỗ vai cậu: “Cố gắng chút, chỉ một tuần thôi, chờ khai giảng là em sẽ được giải thoát.”
“Em ở ký túc xá trước, sau đó sẽ chuyển đến chỗ chị.”
Dương Chi Kỳ có một căn hộ ở gần trường, đi bộ chưa đến một trăm mét.
Dư Niệm gật đầu, bắt đầu cảm thấy háo hức.
Sau bữa tối, Dư Niệm về lại ngôi nhà cũ.
Đây là nơi cậu lớn lên từ nhỏ, đầy ắp kỷ niệm với ông nội.
Giờ đây ông nội đã không còn, ngôi nhà cũng mất đi hơi ấm.
Dư Niệm mở cửa phòng ngủ, bên trong hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Bốn bức tường đầy những hình ảnh văn hóa 2D, bên cạnh là phòng tập nhảy và phòng livestream của cậu.
Căn nhà được ông nội thuê đội ngũ chuyên nghiệp, thiết kế theo sở thích của cậu.
Dư Niệm vuốt ve kệ kính trưng bày các mô hình, bên cạnh là một bức tường đầy truyện tranh và đồ lưu niệm.
“Tạm biệt nhé, mình sẽ trở lại thăm các cậu.”
Sau khi dọn dẹp hành lý, Dư Niệm chỉ mang theo vài bộ quần áo, còn đồ cosplay thì không dám cầm một bộ nào.
Cậu mở cuốn manga mà mình đang đọc gần đây ra, đây là một tác phẩm rất nổi tiếng, ban đầu Dư Niệm không thích phong cách vẽ nên đã bỏ dở giữa chừng, nhưng sau khi thi xong đại học đọc lại, cậu cảm thấy cuốn truyện càng xem càng hưng phấn, càng hưng phấn lại càng cuốn hút.
Cuối cùng, cậu đã mua trọn bộ, tổng cộng bảy mươi hai cuốn, mà cậu mới đọc được đến cuốn thứ mười ba.
Dư Niệm lấy cuốn truyện chưa đọc ra, lướt qua vài trang, đây là cuốn có cốt truyện khá quan trọng.
Dư Niệm ôm cuốn manga nhỏ xíu, thầm nghĩ lúc không có ai ở nhà thì trốn trong chăn xem lén, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ.
Ba phút sau, cuốn manga được nhét vào trong balo.
Lúc tám giờ tối, Dư Niệm đến phòng tập, mở máy tính bảng quen thuộc, đăng nhập vào phòng livestream của khu nhảy múa 2D.
Dư Niệm đã tiếp xúc với livestream nhiều năm, ban đầu chỉ là thử nghiệm.
Năm lớp tám, khi được ông nội ủng hộ, cậu đã đăng ký ID [Niệm chan] và bắt livestream không lộ mặt.
Ban đầu phòng livestream chẳng có ai, Dư Niệm cũng chỉ coi như giải trí cho bản thân. Dần dần sau bốn năm, hiện tại cậu đã có hơn một triệu người theo dõi.
Thời gian livestream của Dư Niệm không cố định, thường là từ tám đến mười giờ tối vào các tối thứ Sáu, Bảy và Chủ Nhật.
Nội dung livestream chủ yếu là cosplay và nhảy múa, thỉnh thoảng lại trò chuyện với fan.
Trước khi chính thức mở phòng, Dư Niệm đảm bảo rằng chiếc đầu hươu che mặt không có vấn đề gì, sau đó cậu nhấn xác nhận.
“Xin chào mina-san, buổi tối tốt lành nhé!”
“Niệm Niệm chan đến rồi nè~”
[Niệm Niệm chan buổi tối vui vẻ!]
[Đã lâu không được thấy cục cưng Niệm Niệm rồi]
Dư Niệm vừa mở phòng chưa được ba phút, số người online đã gần chạm mốc hai mươi nghìn.
“Xin lỗi mọi người, chiều nay đi mua sắm nên livestream trễ một chút.”
[Ai kêu bé dễ thương như thế chứ, tha cho bé đấy.]
[Đi mua sắm? Đi mua quần áo sao?]
“Ừm ừm, đúng vậy, đi mua quần áo.”
[Có phải là đi mua đồ cosplay mới không?]
[Có phải là váy ngắn không?]
[Có phải là phong cách dễ thương không?]
[Có phải là đồ JK không?]
[Á á á á, quá phấn khích rồi!]
[Tôi có một người bạn! Cậu ta nói là cậu ta muốn xem!]
[Là tôi muốn xem đấy, cầu xin!]
Trên màn hình, đôi mắt hươu của Dư Niệm sáng rực: “Không phải đâu, chỉ là quần áo bình thường thôi.”
[Niệm Niệm mặc vào sẽ không bình thường nữa!]
[Niệm chan mặc gì cũng đẹp.]
Nghĩ đến mấy chiếc áo hoodie tối màu không có họa tiết trong túi, Dư Niệm nói: “Không thử đâu, chắc chắn mọi người sẽ không thích.”
[Cắn ngón tay, hu hu hu…]
[Muốn thấy Niệm Niệm chan mặc đồ mới.]
[Muốn mua cho Niệm Niệm chan những bộ đồ dễ thương.]
[Muốn cho Niệm Niệm chan mặc tất cả những bộ đồ dễ thương trên thế giới.]
[Tối nay có thể mặc đồ hoàng tử nhảy không?]
[Tôi muốn xem Niệm Niệm mặc bộ của Len kia cơ.]
[Có cơ hội nào để xem Niệm Niệm mặc váy ngắn không?]
Dư Niệm tựa lưng vào ghế sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối, nhìn vào số người online liên tục tăng và dòng bình luận lướt qua vô cùng nhanh.
“Tối nay Niệm Niệm không muốn nhảy, chỉ muốn trò chuyện với mọi người thôi.”
[Niệm chan sao vậy?]
[Hình như Niệm chan đang không vui.]
[Xảy ra chuyện gì rồi sao?]
Dư Niệm lắc đầu: “Không phải đâu! Chỉ là sắp tới tôi phải chuyển nhà, nên có thể sẽ phải tạm biệt mọi người một thời gian.”
[Na ni??????]
[Sau này Niệm Niệm không livestream nữa hả?]
[Niệm chan không cần bọn tôi nữa sao?]
[Tôi không nghe, không nghe, không nghe.]
“Không phải đâu, ý tôi không phải như vậy.”