Chương 86

"Nhưng những thứ này quá nguy hiểm, em không được chạm vào chúng nữa, nhớ chưa?

Nghe vậy, Dung Niên mang vẻ mặt ngơ ngác nói: "Em biết là chúng nguy hiểm, nhưng sao lại không được chạm vào ạ?”

Lục Cận Ngôn trực tiếp khóa chiếc hộp lại, giọng điệu nghiêm túc: “Em chạm vào mấy thứ đó, nhỡ không cẩn thận bị thương thì sao?”

Dung Niên: "..."

Dung Niên phồng má, không tin đáp: "Em không ngốc vậy đâu."

Sao cậu lại để những thứ mình chế tạo ra làm bản thân bị thương được.

Nhưng Lục Cận Ngôn lại rất kiên trì, sau khi cẩn thận cất chiếc hộp đi, anh mới ôm cậu vào lòng.

"Niên Niên, em chỉ cần ngoan ngoãn đi bên cạnh anh là được. Anh sẽ bảo vệ em."

Dung Niên là kiểu “ăn mềm không ăn cứng”, nghe thấy anh chậm giọng dỗ dành lập tức mềm lòng: “Được, em không chạm vào chúng nữa.”

Trước mắt cậu cũng không cẩn sử dụng mấy thứ mới được chế tạo ra này.

Nhưng……

Không chạm không có nghĩa là cậu sẽ không tiếp tục nghiên cứu, chế tạo ra những thứ mới.

Sáng sớm hôm sau, Dung Niên dậy sớm hơn Lục Cận Ngôn. Theo lời dì hai của cậu thì nhân ngư trong thời kì mang thai sẽ trở nên yếu ớt hơn bình thường.

Sức ăn giảm đi, luôn thèm ngủ, tính khí cũng thay đổi thất thường.

Nhưng Dung Niên không biết là do cậu chưa đến giai đoạn đó, hay là thể chất của cậu quá tốt nên không xuất hiện các triệu chứng đó. Tóm lại cậu đã mang thai được hai tháng rồi nhưng cậu vẫn ăn ngon, ngủ tốt, tính cách ôn hòa.

Nhìn thấy Lục Cận Ngôn vẫn chưa tình, Dung Niên chống tay, nằm xuống bên cạnh anh.

"Chụt."

Một nụ hôn thật sâu, thật kêu.

Lục Cận Ngôn dường như không cảm nhận được, mắt cũng không mở ra.

Dung Niên nhìn lông mi dày và dài của anh, cảm thấy đẹp không chịu được.

“Lục Cận Ngôn?” Cậu lớn tiếng gọi, muốn Lục Cận Ngôn nhanh chóng mở mắt ra hôn mình.

Nhưng mắt của anh vẫn nhắm chặt, Lục Cận Ngôn ngủ rất sâu, hô hấp đều đều, không có dấu hiệu sẽ tỉnh.

Dung Niên đưa tay ra, bóp mặt anh, thấp giọng gọi: "Chồng?"

Vừa dứt lời, vòng eo của Dung Niên đột nhiên bị kéo xuống. Ngay sau đó, cơ thể của Dung Niên bị người ôm lấy.

Dung Niên kêu lên một tiếng, sau đó kịp phản ứng, tức giận nói: "Đáng ghét, anh giả vờ ngủ!"

Tay Lục Cận Ngôn trượt khỏi thắt lưng cậu: “Nếu anh không giả vờ ngủ, sao anh có thể nghe được Niệm Niệm gọi anh như thế chứ?”

Nghĩ tới tiếng gọi “chồng” mềm mại nhưng đầy dụ hoặc vừa rồi, cho dù Lục Cận Ngôn đã cố tình kiềm chế ham muốn của bản thân nhưng lúc này dường như có chút không chịu được.

Tối qua hai người không làm gì, Lục Cận Ngôn chỉ muốn đưa cậu ra ngoài chơi, để cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng từ sáng sớm, “đứa trẻ” này lại liều lĩnh tiến đến “trêu đùa” anh.

Nếu chịu đựng thêm nữa, Lục Cận Ngôn cảm thấy “thằng nhỏ” bên dưới của mình sẽ hỏng mất.

"Niên Niên, đem đuôi cá biến ra đi."

Lục Cận Ngôn cắn lỗ tai cậu, trầm giọng dỗ dành cậu.

Kể từ khi biết Dung Niên có đuôi, mỗi khi lên giường, Lục Cận Ngôn thường bắt cậu biến ra đuôi cá.

Khác với cảm giác ở chân, mỗi khi nơi nào đó ở dưới đuôi cá của Dung Niên mở ra, Lục Cận Ngôn thậm chí còn có thể cảm nhận được cả khoảng sinh sản ấm áp nằm sâu phía bên trong.

Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của “đứa bé”, đưa tay vuốt ve cái đuôi.

Đuôi mát nhưng vảy thì nóng.

Sự chênh lệch giữa lạnh và nóng lúc này càng khiến người ta chìm đắm hơn.