Chương 14

Và ngày hôm sau, trg Thành Thụy vẫn tiếp tục đồn đãi chuyện nó hành hung Mỹ Vân để đến mức chàng Hoàng tử của trg phải nổi cơn thịnh nộ.

-Chị hai! Con nhỏ đã nghỉ học rồi

-Tháng 9, nó sẽ về. Phải để nó biết thân phận mình

-Vâng. Em rõ rồi

Đó là mẩu đối thoại ngắn ở 1 góc khuất sau trg Thành Thụy. 3 con bạn của nó thì vô cùng lo lắng và ân hận bởi mình đã đến ‘chậm 1 bước’. Nhưng tất cả đều ko còn quan trọng nữa. Bây giờ nó đã an toàn lên máy bay dưới tư cách ‘học sinh trao đổi’ với 1 trg tư nhân ở Nhật Bản và cũng rất ‘vô tình’, nó lên nhầm chuyến bay tới Nepal, thực hiện cuộc thám hiểm đỉnh Everest ‘giải cứu con tin’ của mình. Nhưng 1 điều bất hạnh là nó đã ko nghĩ đến việc bất đồng ngôn ngữ. Tuy có đc học 1 chút về tiếng Nepal nhưng cái đầu nó lúc này rỗng ko, chẳng có gì. Nhưng ông trời cũng chẳng tiệt đg sống của ai bao giờ, nó may mắn tìm đc 1 nhà buôn là ng Lào và ông ta có biết tiếng Việt. May mắn cho nó. Nhờ sự giúp đỡ của ng đó, nó nhanh chóng tới đc dãy Hymalaya chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy 5 ngày (Căn bản là nhỏ này bị say tàu xe các bạn ạ :D). Vừa đặt chân dưới chân núi, nó còn chưa kịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của dãy Hymalaya trong ‘truyền thuyết’ thì đã bị lôi vào 1 cuộc ẩu đả của 1 vài ng da trắng nào đó.

-Thằng kia, đứng lại. Mày có đứng lại ko hả?-1 tốp ng mặc đồ thường ngày đuổi theo 1 vật thể nào đó

Và cái ‘vật thể’ mà họ đang đuổi theo là 1 handsome chính hãng. Anh chàng mặc áo sơ mi và quần Âu nhưng lại đi chân đất, ko tất. Nó còn đang ngạc nhiên vì sao mình lại hiểu những ng đó nói gì thì anh chàng Handsome đã ôm chầm lấy ng nó (Ai biểu đứng giữa đg làm chi?) Và tất nhiên. Cả 2 cùng ngã xuống. Tuy ko lâu nhưng cũng đủ để bọn áo đen vây quanh chúng nó.

-Thế nào? Ko chạy nữa sao nhóc?-1 ng có vẻ là ‘đại ca’ tay lăm lăm cây gậy đen sì nhìn anh chàng đang ở trên ng nó

Nó vội vàng đẩy anh chàng ra rồi đứng dậy, phủi sạch quần áo cho cả 2 nó mới bắt đầu sử dụng 1 chút tiếng Anh hỏi anh chàng

-Are you alright?

Anh chàng trơ mắt nhìn nó. Lúc này nó mới hoảng hồn, nhìn qua ng này khá giống Vĩnh Dương nhưng đáng tiếc là ko phải. Anh chàng sau 1 hồi nhìn nó suy nghĩ rồi mới nói . (Oa, giọng nói rất dễ nghe nha)

-Help me! Please!

-Hừ. Cầu cứu 1 con nhỏ vắt mũi chưa sạch sao? Tụi bay đâu, lên!

Tên vừa rồi vẫy tay 1 cái rồi lui ra đằng sau. Những tên đằng sau ko biết lấy đâu ra gậy gộc đủ loại, nó xanh mặt. Anh chàng vừa rồi thì xông lên che chắn trc mặt nó. Nó hoảng hồn nhìn những cú đập thẳng vào ng anh chàng ko chút thương tiếc. Máu. Từ ng anh chàng, máu me chảy khắp ng, ko còn nhìn thấy vẻ mặt handsome lúc nãy nữa. Khuôn mặt sưng vù nằm cuộn mình dưới đất. Thế nhưng lũ ng kia vẫn chưa chịu buông tha. Nó cứ thế trợn tròn mắt lên nhìn. Mười mấy ng đàn ông cao to lực lưỡng đang tay gậy tay côn đập, đá túi bụi vào ng chàng trai mà ng qua đg lại ko ai thèm lại can, thậm chí là nhìn 1 cái.

-STOP!

Cuối cùng, nó đã lên tiếng để ngừng cái việc hành hung dã man này lại.

-What?-Tên đại ca nhìn nó với vẻ khinh khỉnh-You know him?

-No. But I can’t see him beaten so!

-Oh!-Ng đàn ông vẫn điệu bộ khinh khi nhưng trong ánh mắt đã mang theo chút ý cười.-So, You are going to do?

-Hãy buông tha cho cô bé đó!-Cậu chàng bò lăn, ôm mình dưới đất nhưng vẫn nói chuyện được.

Và câu nói của cậu đã khiến nó thức tỉnh. Tại sao nó lại hiểu ng ta đang nói gì? Chỉ 1 lí do rất đơn giản, vì ng ta đang nói tiếng đất nước nó. Nói ngôn ngữ mà nó đã biết đến từ khi còn trong bụng mẹ ấy. Sao nó có thể ko hiểu chứ? Thật nực cười mà.

-Này!-Nó chạy lại đỡ anh chàng đứng dậy-Anh ko sao chứ?

Anh chàng kinh ngạc nhìn nó! Nhưng cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh chàng lại quay lại phía tên đại ca và bọn thuộc hạ, 1 tay ôm ngực, 1 tay bám ng nó, anh chàng kiên định:

-Sói xám! Tha cho cô bé đi. Cô bé vô tội

-Darkness! Mày có lương tâm như vậy từ khi nào thế?

Anh chàng ko nói gì nhưng từ ánh mắt sắc lạnh của anh, khiến ng ta ko thể ngờ đc đây là ng con trai vừa bị cả lũ du côn đuổi bắt, đánh đập hồi nãy.

-Hừm. Mày nhìn cái gì?-Tên đại ca có vẻ run sợ trc cái nhìn sắc lẻm của anh chàng-Tụi bay đâu. Lên!

Và rồi màn đấm đá vừa rồi lại đc tái diễn. Anh chàng vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng nó sao có thể để chuyện bất bình như vậy xảy ra trc mặt mình chứ?

-Dừng lại đi!

Nó nói với 1 khí thế hừng hực sát khí. Đôi mắt âm trầm, ánh nhìn như xuyên thấu tâm can ng khác, giọng nói lạnh lẽo ko chút hơi ấm. Rất phù hợp với cái nơi nó đang đứng đây.

-Oh! Hóa ra là đồng hương à? Ha ha

Cả lũ dừng lại nhìn nó. Tên đại ca nhìn nó rồi cười với điệu cười ghê tởm. Nhưng trong âm thanh vô sỉ, hèn hạ đó, có chút gì đó run rẩy. Tất nhiên rồi bởi nó đang nắm chặt cái cổ hắn mà và chỉ bằng...1 bàn tay. Ko nói năng gì, chỉ 1 bàn tay, nó vật ngã tên đại ca, rồi nhặt cây gậy trong tay hắn lên, chỉ thẳng vào cái lũ giang hồ đó.

-Nếu các ng còn đυ.ng tới anh ta, thì kết cục cũng sẽ như hắn

Nói đoạn, nó chỉ vào tên đại ca đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất. Cả lũ thấy vậy thì ko ai bảo ai, cùng xông lên vì đại ca báo thù.

-Tôi đã cho các ng cơ hội... Nhưng là do các ng ko chấp nhận. Đừng trách tôi

Nó nói nhỏ rồi cũng lao vào cuộc chiến. 10 năm luyện võ của nó cũng ko phải là để làm cảnh. Tay đấm, chân đá. Chỉ vài phút sau, cả bọn lưu manh đã bị nó dần cho te tua. Tuy thở dốc, quần áo xộc xệch nhưng nó ko bị thương nặng. Chỉ xây xát vài chỗ mà thôi.