Nói xong, mọi người đều đi tranh giành mẩu giấy đó, cậu vội vàng vạch đám đông, như một làn khói chui vào xe Lục Hà.
"Cài dây an toàn cho cẩn thận. Nhìn gì tôi? Đi thôi!" - Cậu trừng mắt nhìn Lục Hà, giọng điệu đầy khó chịu.
Lục Hà cười hì hì, trêu chọc: "Đội trưởng, nếu mà xung quanh anh toàn là con gái thì tốt biết bao, em cũng được hưởng ké diễm phúc.’
Hạ Thiến liếc Lục Hà một cái khinh khỉnh, khoanh tay ôm ngực tựa vào ghế, lười biếng không muốn nói chuyện với anh ấy.
Lục Hà bĩu môi, lại nói: "Đội trưởng, em thấy cô pháp y Tống kia có vẻ cũng ra gì đấy, nhưng anh lại nhớ đến chuyện bị lừa lần trước rồi, phải không?"
"Còn phải nói!” Hạ Thiến ôm chặt ngực, cô bình hoa đi động đó còn chẳng đẹp bằng Tống Tri Ý, õng ẹo được điều đến, làm cho đội của họ rối tung cả lên, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà được điều đi, còn bắt cả đội họ dọn dẹp hậu quả.
Cậu không khỏi rùng mình, lắc đầu: "Chuyện như vậy tôi không muốn xảy ra lần thứ hai nữa. Đừng nói nữa, đi nhanh thôi."
Lục Hà vội vàng đạp ga, phóng thẳng đến khu nhà mà Vương Ninh đang sinh sống.
Trên đường đi, anh ấy còn ngân nga hát, dường như sự trở lại của Hạ Thiến đã mang theo cả trụ cột tinh thần cho anh ấy. Việc phá án lần này, họ cũng quyết tâm giành chiến thắng.
Chỉ là Hạ Thiến nhắm mắt một lúc, bù đắp lại sự mệt mỏi vì đột ngột trở về. Mắt chưa mở, nhưng cậu lại lên tiếng: "Vừa rồi tôi có hơi quá đáng với Tống Tri Ý không? Dù sao người ta cũng mới đến, cần sự giúp đỡ.”
"Hả?" Lục Hà khựng lại, chưa kịp nghĩ ra lời nào để nói, "Chắc là không sao đâu, em cũng không biết."
Người dịch: Hanadangiu
"Thôi bỏ đi." Hạ Thiến lại hít một hơi thật sâu, nhìn về phía trước, nhưng đột nhiên mở to mắt, quát lên: "Phanh! ——"
Phải đến khi Lục Hà đạp phanh kít xuống đất, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm với sự sợ hãi còn sót lại.
"Lục Hà, nhìn đường đi! Suýt nữa đυ.ng vào mặt người ta rồi!" Hạ Thiến mắng một câu, tháo dây an toàn rồi xuống xe đỡ người.
Lục Hà ngẩng đầu nhìn đèn xanh đang chuyển sang màu vàng, lúng túng xuống xe theo sau Hạ Thiến.
Hạ Thiến sải ba bước thành hai, đến chỗ bà cụ đang ngã trên đường. Cậu quan sát một vòng, xác định không có gãy xương mới dám đỡ bà dậy.
Bà cụ ngoài bảy mươi, tóc bạc phơ, vẻ mặt hoang mang, tay phải bám chặt lấy cánh tay Hạ Thiến, móng tay bấu vào da thịt.
Hạ Thiến nhăn mặt, nhưng không nỡ gỡ tay bà ra, chỉ hỏi: "Bà cảm thấy thế nào? Có cần chúng cháu đưa bà đi bệnh viện kiểm tra không?"
Nhưng hình như bà cụ không nghe thấy gì, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Tìm cháu... Tìm cháu... Bà đi đón cháu về nhà, bà còn phải làm sủi cảo bồi dưỡng cho cháu…”
Hạ Thiến quay lại nhìn Lục Hà, thầm hiểu ra: "Có thể là gặp phải bệnh nhân Alzheimer rồi, cậu qua xem trên người bà cụ có thông tin liên lạc của người nhà không. Cậu xử lý tạm ở đây, xe để lại cho cậu. Tôi nhìn thấy nhà Vương Ninh chỉ cách đây một ngã tư, tôi tự đi bộ qua là được."
Nhưng đột nhiên bà cụ như được khai thông kinh mạch, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiến, móng tay bấu chặt hơn: "Vương Ninh! Cháu trai tôi Vương Ninh!"
Hạ Thiến nhăn mặt nhó nhăn nhìn vết máu rách trên cánh tay mình, nhưng vẫn nhận ra đây là người nhà của nạn nhân, bà nội bị Alzheimer.
Người dịch: Hanadangiu
Cậu vội vàng đỡ bà cụ lên xe, bảo Lục Hà bật đèn báo nguy hiểm để thông đường. Sau đó, cậu nhẹ nhàng gỡ ngón tay bà cụ ra, giải thoát cho cánh tay của mình. Cậu nhìn kỹ, máu đã khô và vết thương đã đóng vảy.
Cậu nhẹ giọng hỏi bà cụ: "Cháu trai của bà, Vương Ninh, đi đâu rồi? Bà có biết chuyện gì không?"
Bà cụ khóc nức nở, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Nó đi rồi, đi rồi... Nó nói với tôi, nó không thể ở đây thêm một ngày nào nữa... Nó nói mẹ nó sớm muộn gì cũng sẽ gϊếŧ nó... Các anh, các anh giúp tôi, cứu nó! Tìm nó về, cứu nó!"
Sắc mặt Hạ Thiến đột ngột thay đổi, anh nhìn Lục Hà với vẻ mặt hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?