Chương 7

Lông mi Hứa Ngọc Liễm khẽ rung, không hiểu tại sao Tạ Duệ Trạch lại hỏi như vậy, cậu đưa tay chỉ chỉ mình, "Tôi á?”

“Nếu là tôi, chắc là có á?”

Giọng điệu của cậu đầy sự do dự, nghe như một kẻ ba phải không đáng tin.

Nhưng có lẽ Tạ Duệ Trạch chỉ cần chút an ủi vào lúc này, nên hắn vẫn tỏ ra hài lòng.

Hắn đi xuống đưa tay về phía Hứa Ngọc Liễm, Hứa Ngọc Liễm đưa áo cho hắn, sau đó Tạ Duệ Trạch lại chìa tay khác ra.

Hứa Ngọc Liễm:?

Cậu thăm dò đặt tay mình lên.

Tạ Duệ Trạch không buông ra, mà nắm lấy tay cậu, "Đưa điện thoại cho tôi, chúng ta thêm bạn.”

Lần trước cậu thêm với người khác là để hợp tác làm chuyện xấu, nhưng sao cậu lại phải thêm Tạ Duệ Trạch chứ?

Hứa Ngọc Liễm không nói chuyện, lén quan sát biểu cảm của Tạ Duệ Trạch, như đang cân nhắc nếu mình từ chối thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Sự không tình nguyện gần như hiện rõ trên mặt cậu.

Lần đầu tiên xin số người khác mà bị từ chối, đối phương lại là người đi theo quay chụp riêng cho mình, tâm trạng của Tạ Duệ Trạch thật phức tạp.

Hắn giải thích: "Không phải nói sẽ gửi tin nhắn rung động cho tôi sao, không thêm bạn làm sao gửi được?"

Nhưng chẳng phải đó là lời nói đùa thôi sao?

Chàng trai trước mặt như còn định nói thêm gì đó, nhưng cánh cửa gỗ để ngăn gia cầm ngoài sân đột nhiên bị gió thổi bật “rầm” một tiếng, gió lạnh ùa vào.

Đèn tắt phụt.

Bướm nhỏ sợ hãi bay bừa vào lòng người đàn ông.

Tầm nhìn chưa kịp quen với bóng tối, Tạ Duệ Trạch cảm nhận được sự lo lắng từ người trước mặt, hắn nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu trấn an, “Sợ tối à?”

“... Không.”

Nhưng sự run rẩy không ngừng đã tố cáo lời nói dối của Hứa Ngọc Liễm.

Tạ Duệ Trạch cúi đầu, lắng nghe tiếng mưa ngoài trời ngày càng lớn, đột nhiên hỏi: “Cậu ở cùng với những nhân viên khác à?”

Để tiện giao lưu trao đổi công việc, các nhân viên hầu hết đều sẽ ở cùng một khu.

Một số ít sẽ ở gần khách mời để xử lý các tình huống bất ngờ. Rõ ràng Hứa Ngọc Liễm không thuộc dạng này.

Vẫn còn đang rúc vào lòng Tạ Duệ Trạch, bé bướm nhỏ lầm bầm trả lời: “Tôi ở một mình.”

Cho dù đã biến thành hình người, Hứa Ngọc Liễm vẫn giữ lại một chút đặc tính của loài bướm nhỏ.

Khi bất an, thường sẽ dùng trán mình chạm vào người khác, như đang cố cảm nhận môi trường xung quanh bằng xúc giác.

Sau khi đến thế giới nhiệm vụ, cậu không còn cặp râu nhỏ, nhưng trước đây, râu của Hứa Ngọc Liễm rất hữu ích, không chỉ cảm nhận được nhiệt độ mà còn có thể nếm mùi vị.

Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.

Tạ Duệ Trạch chưa bao giờ gần gũi với ai như thế.

Tiếng mưa rơi kéo dài thời gian, hơi thở của thanh niên phả trên người hắn, ấm áp nóng bỏng.

Tạ Duệ Trạch ôm cậu vào lòng, vòng tay ra sau lưng chàng trai gầy gò ấy, nhưng không dám chạm vào chỗ nào khác.

Rõ ràng đều là đàn ông, nhưng Hứa Ngọc Liễm dường như hoàn toàn là một sự tồn tại khác biệt.

Lá gan rất nhỏ, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.

Trông có vẻ rất gầy, Tạ Duệ Trạch dùng cánh tay vòng quanh lưng cậu, phải ôm thật gần mới có thể chạm đến eo của cậu. Khi rúc vào lòng hắn, cậu nhỏ đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu cậu có ăn uống đầy đủ không.

Nhưng khi Tạ Duệ Trạch thực sự có cơ hội chạm vào cậu, hắn nhận ra, chỉ cần nhẹ nhàng đặt tay lên người cậu, ngón tay như chạm vào một miếng bánh bông lan mềm mại, thơm ngát.

Chẳng lẽ là do khung xương nhỏ?

Thật ra toàn thân cậu đều trắng và mềm, thậm chí cả hơi thở cũng có chút hương thơm khó tả, lại còn rất đáng yêu rất xinh đẹp.

Lúc sáng bị hắn quát, không biết có lén khóc không?

……

Xin lỗi.

“Đêm nay mưa to, đường về sẽ rất khó đi.”

Trong màn đêm ồn ào, Tạ Duệ Trạch phân tích đoạn đường mà Hứa Ngọc Liễm sẽ phải đi về. Hắn bổ sung: “Hơn nữa, ở đây thường xuyên mất điện, bây giờ đèn đường bên ngoài đã tắt, có lẽ là mất điện cả khu rồi.”

“Nơi cậu ở có đảm bảo nguồn điện không?”

Ban đêm vốn đã khó nhìn thấy gì, giờ lại thêm mưa đột ngột, còn nghe nói nơi mình ở có thể cũng sẽ mất điện, toàn thân Hứa Ngọc Liễm trở nên ũ rũ, buồn đến mức không thể nói nên lời, “Tôi không biết.”

“Tối nay ở lại chỗ tôi đi.”

Hứa Ngọc Liễm kinh ngạc ngước lên nhìn, sau khi hiểu được lời đề nghị, cậu mới ngập ngừng nắm lấy tay người đối diện, muốn ở lại nhưng lại ngại không dám nói thẳng. Cậu liếʍ môi, lắp bắp hỏi: “Được không?”

“Được" Tạ Duệ Trạch thản nhiên liếc cậu một cái rồi dẫn cậu lên lầu, “Tôi nói trước, trong phòng chỉ có một cái giường.”

Khuôn mặt Hứa Ngọc Liễm ngây ra.

“Nhưng ban đêm trong núi rất lạnh, hai người ngủ cùng sẽ ấm hơn.” Hắn bổ sung thêm.

Bé bướm nhỏ sợ bóng tối, sợ lạnh suy nghĩ vài giây, rồi đi theo, “… Ùm.”

Khi cùng nhau lên lầu, bọn họ dùng điện thoại để chiếu sáng các bậc thang. Ánh sáng ấy thật sự không quá sáng, nên Hứa Ngọc Liễm thỉnh thoảng lại bước hụt, may mà có người ở bên cạnh.

Bỗng nhiên, Hứa Ngọc Liễm nhớ ra, cậu nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi Tạ Duệ Trạch: “Vậy anh chọn ai? Anh có thể nói cho tôi biết không?”

Nửa thân người cậu được Tạ Duệ Trạch vòng tay ôm lấy, khi nghiêng người thì không khác gì rúc vào lòng hắn.

Tạ Duệ Trạch nhíu mày không trả lời, chỉ véo má Hứa Ngọc Liễm, bảo cậu nhìn đường.

Vừa đến căn phòng treo tên Tạ Duệ Trạch, chuẩn bị mở cửa thì đằng sau vang lên tiếng “kẽo kẹt”.

Là cửa phòng bên cạnh mở ra.

“Liễm Liễm.”

Cùng lúc với tiếng gọi ấy, tiếng sấm ầm vang và tia chớp đồng thời xuất hiện, thần kinh Hứa Ngọc Liễm lập tức căng chặt.

Cậu quay đầu, thấy cửa sổ ở cuối hành lang mở toang. Tán cây đập mạnh vào khung cửa gỗ, bóng cây đung đưa trải dài trên sàn nhà hành lang.

Dụ Kỳ Sơ đứng ở đó, im lặng nhìn về phía hai người.

Bầu không khí như vậy khiến ngay cả người vốn chậm chạp cũng thấy lạnh sống lưng. Hứa Ngọc Liễm lén kéo góc áo của Tạ Duệ Trạch, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Ca ca, anh chưa nghỉ ngơi ạ?"

Hứa Ngọc Liễm nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt mờ ảo từ cánh cửa hé mở sau lưng Dụ Kỳ Sơ, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì cửa đã bị đối phương đóng lại.

Dụ Kỳ Sơ bật đèn pin, ánh sáng ổn định chiếu sáng lối đi nhỏ. Đáng lẽ phải khiến người ta an tâm, nhưng khi nhìn về phía nơi ánh sáng biến mất, bóng tối ở khu vực cầu thang vẫn làm cho người ta sợ hãi.

“Ùm, công việc của công ty còn chưa xử lý xong thì đột nhiên mất điện.”

Dụ Kỳ Sơ gật đầu với họ, như thể không nhận ra sự khác thường của Hứa Ngọc Liễm, “Tôi vừa định xuống xem cầu dao.”

Nói xong, hắn định đi xuống cầu thang.

Trong không gian chật hẹp này, Hứa Ngọc Liễm chợt nhận ra người anh trai nhà bên trong ký ức không còn gầy gò nữa.

Dụ Kỳ Sơ rất cao, có thể nhìn ra đường cong cơ bắp phập phồng giữa cánh tay hắn, gương mặt không cảm xúc, đôi mắt sau cặp kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Hứa Ngọc Liễm đứng chắn giữa hành lang, con đường Dụ Kỳ Sơ phải đi qua. Khi Dụ Kỳ Sơ sắp đi tới trước mặt cậu, Tạ Duệ Trạch đã mở cửa kéo Hứa Ngọc Liễm vào bên trong: “Vào trước đi.”

Trong bóng tối, ánh sáng từ đèn pin mờ dần, có lẽ đối phương đã xuống tới tầng một.

Vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, Hứa Ngọc Liễm không chắc mình có nhìn rõ biểu cảm cuối cùng của Dụ Kỳ Sơ hay không.

Mang đến một cảm giác... như đang kìm nén những ham muốn mãnh liệt.

“Đồ dùng vệ sinh cá nhân dùng một lần để trên bàn kia.”

Tạ Duệ Trạch lấy vài bộ quần áo từ vali của mình, tất cả đều là những kiểu dáng cơ bản, nhưng với Hứa Ngọc Liễm thì có lẽ kích cỡ sẽ hơi rộng.

“Phòng tắm vẫn còn nước nóng, cứ mặc đồ của tôi tạm đi.”

Hắn bật một chiếc đèn nhỏ trên bàn, ánh sáng không quá sáng, nhưng so với ánh đèn điện thoại khi nãy thì tốt hơn nhiều. Ít nhất bây giờ Hứa Ngọc Liễm có thể nhìn rõ họa tiết trên quần áo trong tay.

Nhưng khi cậu thực sự chuẩn bị vào tắm, lại có chút do dự.

Cửa phòng tắm ở đây không phải là loại cửa kính mờ nửa trong suốt như ở các thành phố lớn. Đó là cánh cửa gỗ đen đỏ, khi đóng lại, chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài không thể lọt vào được.

Hứa Ngọc Liễm định mang theo đèn vào, nhưng lại nhớ ra họ chỉ có một chiếc đèn. Nếu cậu mang đi, Tạ Duệ Trạch sẽ không còn gì để dùng.

Khi Tạ Duệ Trạch bước ra từ phòng tắm đã dọn dẹp xong, Hứa Ngọc Liễm vẫn cầm quần áo đứng bên bàn.

“Đi đi, nước vẫn còn nóng đấy.”

Tạ Duệ Trạch thuận tay đặt chiếc đèn nhỏ kia vào trong phòng tắm.

Tiếng mưa truyền rơi bên ngoài khi truyền vào tai đã nhỏ đi rất nhiều. Khi Hứa Ngọc Liễm bước ra, cơn mưa to ùn ùn kéo đến ngoài trời dường như sắp tạnh.

Hơi nước trong phòng tắm tan dần, chàng trai với vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp đứng cạnh cửa, hàng mi rũ xuống, như muốn nói điều gì đó mà không dám.

Tạ Duệ Trạch ngồi bên giường ngẩng đầu nhìn cậu, "Không vừa à?”

Mặt Hứa Ngọc Liễm đỏ bừng, không thể thốt nên lời.

Ai cũng có thể nhìn ra rằng bộ quần áo này không chỉ là không vừa. Nhưng Hứa Ngọc Liễm không phải là bướm nhỏ không hiểu chuyện, cậu biết không thể quay về lấy đồ của mình, nên không có ý định phàn nàn. Cậu chỉ đứng im một chỗ, như không thể nhấc chân lên nổi.

Tay vẫn nắm chặt chiếc quần, cậu lí nhí từ kẽ môi: “Quần áo... hình như thiếu một món.”

Tạ Duệ Trạch cầm chiếc đèn nhỏ phía sau cậu.

Ánh sáng chiếu ngược lại, phác họa đường cong ngây ngô non nớt của người trước mặt, ánh mắt dường như không thể rời khỏi cậu từ khi cậu xuất hiện.

Đó là một bộ trang phục có phần hài hước.

Phần trên Hứa Ngọc Liễm mặc một chiếc áo phông đen dài tới đùi, còn phần dưới là một chiếc quần ngủ màu xám rộng đến mức cậu phải dùng tay giữ chặt.

Cũng không khó coi, Tạ Duệ Trạch nghiêm túc vươn tay kéo chiếc quần lên cho cậu: “Thiếu à?”