Con người mượn sức mạnh phi nhân loại của ma cà rồng để mở rộng lãnh thổ, còn ma cà rồng có được nơi sống tốt nhất và nguồn cung cấp máu dồi dào.
Cuộc chiến vô nghĩa giữa ngày và đêm chấm dứt, đối với loài chỉ hoạt động vào ban đêm như ma cà rồng mà nói thì cũng coi như đã giảm thiểu nguy cơ gặp phải khi nghỉ ngơi vào ban ngày.
Phái mới thì đầu óc đơn giản, luôn nghĩ nếu thoát khỏi sự cai trị của Thân Vương, chúng sẽ biến cả đại lục thành lãnh địa của mình.
Vì vậy, chúng tùy tiện tàn sát con người, mù quáng hưởng thụ sức mạnh mà ban đêm mang lại. Để chúng tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng gây họa, phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Đồng thời, đây cũng là mệnh lệnh từ thân vương Huyết tộc, bất kỳ ai dám chống lại đều sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức.
……
Chỉ nghĩ đến việc người đang ngồi trước mặt mình là một ma cà rồng giữ vô số bình máu người trong thư phòng thì Hứa Ngọc Liễm liền hơi sợ hãi.
Dù cậu sợ, nhưng vẫn rất nghiêm túc với nhiệm vụ, còn cẩn thận nữa. Cậu nghĩ mình chỉ biết đối phương là ma cà rồng, nhưng ở đây có quá nhiều ma cà rồng, không chắc đối phương có phải là người mà cậu đang tìm không, nên cứ tiếp tục trò chuyện để thăm dò.
"Ngài Zenorris thường sống ở đâu? Hình như em chưa từng gặp ngài bao giờ."
Có lẽ là được nuôi lớn ở bên ngoài từ nhỏ, không được coi trọng, đến mức ngay cả những khóa học cơ bản trong gia tộc cũng chưa từng tiếp xúc, cho nên sau khi nghe tên của mình, cậu vẫn chẳng có phản ứng gì.
Không hề nhận ra hắn.
"Ở gần đây thôi, nhưng bình thường bận xử lý một số việc của gia tộc nên ít ra ngoài." Con ngươi màu đen của Zenorris xoay tròn, cười khẽ không mấy để tâm nói, "Còn em thì sao? Em thường đến đây à?"
Không đúng rồi, người đứng đầu bảng truy nã phải thường xuyên ra ngoài, thậm chí còn thường xuyên đến quán rượu nữa. Thông tin không khớp, Hứa Ngọc Liễm cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu trả lời, "Đây là lần đầu tiên."
Tất nhiên là không rồi.
Cậu vừa mới đến phó bản này, làm sao mà thường xuyên đến được.
Cậu rất thành thật, chuyện không liên quan đến nhiệm vụ thì chẳng nói dối câu nào. Zenorris nghe vậy đáp lại, "Nếu không biết uống rượu, thì ít đến đây thôi."
"Tại, tại sao?" Hứa Ngọc Liễm che miệng, nấc nhẹ một cái, rồi ngại ngùng mím môi.
Zenorris đặt ly rượu xuống, bảo cậu quay đầu nhìn, "Em đoán xem có bao nhiêu người ở đây muốn mời em uống rượu."
Hứa Ngọc Liễm quay đầu lại, toàn bộ người trong quán bar quay tròn, càng nhìn càng thấy chóng mặt.
Cũng không cần Hứa Ngọc Liễm trả lời, Zenorris đã vượt giới hạn chạm nhẹ vào mặt cậu.
Nhóc ma cà rồng nhỏ xinh đẹp đã say, gò má ửng hồng, khoác trên mình bộ váy đặc biệt tôn dáng, trong ánh đèn vàng ấm áp trông cậu xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Khoảnh khắc hơi lạnh chạm vào, Hứa Ngọc Liễm theo phản xạ nghiêng đầu dựa vào. Zenorris không dự đoán trước được động tác của cậu, câu nói chuẩn bị thốt ra cũng ngưng lại, trong lòng như bị thứ gì đó mềm mại cọ vào.
Đó là một cảm giác kỳ lạ mà hắn không bao giờ trải nghiệm được trong tòa lâu đài cổ tối đen kia.
Thể chất đặc biệt của con lai khiến Hứa Ngọc Liễm không giống những ma cà rồng khác, cơ thể cậu không lạnh và cũng không sợ ánh sáng mặt trời. Cơ thể mềm mại và yếu ớt của cậu chẳng khác gì con người.
Nói một cách cường điệu hơn, khi Zenorris chạm vào má cậu, như thể hắn đã chạm vào mặt trời.
Chỉ là chàng trai này dịu dàng hơn mặt trời hàng vạn lần, cũng nhạt nhòa hơn đêm đen nhiều, thật là một nhóc ma cà rồng đặc biệt.
Hắn dừng lại khá lâu, lâu đến mức Hứa Ngọc Liễm thấy kỳ lạ mà ngẩng đầu lên. Hắn mới tiếp tục câu nói còn dang dở, "Tất cả bọn họ đều muốn mời em uống rượu, chuốc em say, rồi mang em về nhà."
Hứa Ngọc Liễm nửa hiểu nửa không, tròn xoe mắt, "Ngài cũng nghĩ vậy sao?"
Giọng cậu lắp bắp, mũi chân cọ nhẹ xuống sàn, rõ ràng đang rất mong đợi câu trả lời của hắn.
Lúc nói chuyện phiếm, cảm giác trong đầu có chút trống rỗng, Hứa Ngọc Liễm lại uống thêm vài ngụm rượu để lấy can đảm.
Ly rượu cậu gọi ban đầu đã đổ hết xuống đất, chỉ mới nếm một chút, Hứa Ngọc Liễm còn nhớ rõ ly kia rất cay nên sau đó lại đổi sang ly khác ngọt hơn.
Cậu chưa từng uống rượu nghiêm túc, lần trước cũng chỉ uống một cuốc rượu nho pha máu của Hewen.
Uống vài ngụm thứ nước ngọt không biết tên này, cứ tưởng là không khác gì nước giải khát, nhưng không lâu sau đã bắt đầu ngà ngà say.
May mà uống không nhiều, lần này trong rượu cũng không có máu. Cậu không đến mức trực tiếp ngủ thϊếp đi, chỉ hơi choáng, cảm thấy đầu óc quay cuồng, lời nói cũng trở nên táo bạo hơn.
Nghe có vẻ đặc biệt liều.
Zenorris bị lời nói táo bạo của cậu làm cho bất ngờ, nhướng mày bật cười, "Tất nhiên, ta chắc chắn sẽ làm vậy."
Hắn không phải kiểu thân vương truyền thống, ngược lại, Zenorris luôn là đối tượng khiến những lão già bảo thủ trong gia tộc đau đầu.
Bởi vì thời gian Zenorris ngủ say quá lâu, trên người hắn luôn mang theo chút khí chất thiếu niên bất cần đời. Hắn phân biệt rõ ràng giữa công việc của gia tộc và việc riêng, đây cũng là lý do những tâm phúc kia có thể ở chung hài hòa với hắn như vậy.
Hứa Ngọc Liễm dám hỏi, vậy hắn cũng dám trả lời.
Nếu hắn gặp được Hứa Ngọc Liễm đang say rượu, hắn chắc chắn sẽ mang cậu về, rồi chăm sóc cẩn thận.
Hứa Ngọc Liễm nghe xong câu trả lời của hắn liền vui vẻ, cũng cười theo.
Mang người về nhà, cuối cùng thì thông tin cũng khớp một chút.
Cậu tiếp tục hỏi: "Vậy ngài có lâu đài cổ không?"
Trên bảng truy nã, đặc điểm nổi bật nhất của người đó chính là hắn là một ma cà rồng sở hữu một tòa lâu đài cổ.
Hứa Ngọc Liễm thì lại không phải là một ma cà rồng chính thống gì, cậu không biết rất nhiều chuyện.
Cậu không có lâu đài cổ nên cứ nghĩ tất cả mọi người sẽ không ai có, ngoại trừ người đứng đầu bảng truy nã. Vì vậy, cậu dùng đặc điểm này để tìm kiếm mục tiêu.
Thực ra, trong giới ma cà rồng, kiểu kiến trúc phổ biến nhất chính là các lâu đài, đặc biệt là những kẻ tự cho mình là quý tộc cao quý, hầu như ai cũng có một tòa lâu đài cổ.
Zenorris làm sao có thể không có được. "Có chứ, có rất nhiều," hắn nói, "Em có muốn xem không?"
Hứa Ngọc Liễm nhanh chóng gật đầu, "Ừm, dạ, em muốn xem chỗ ngài ở gần đây."
Xem chứ, xem chứ! Hôm nay cậu tới đây là để dò ra địa chỉ cụ thể, nên chắc chắn phải đi xem rồi.