Hai người lên xe về khu Thiên Tây, Tô Minh Hi không biết Chu Hành Tuấn nghĩ gì, dù sao cậu tức cũng tức no rồi, coi miếng beefsteak như mặt anh ta mà cắt.
Chu Hành Tuấn thì khá vui vẻ, anh rất hài lòng với mối quan hệ tôn trọng nhau như khách sau này, ly hôn xong họ vẫn có thể làm bạn bè.
Tô Minh Hi về nhà xong thay dép lao thẳng về phòng ngủ, sợ mình sẽ bị Chu Hành Tuấn làm cho phát điên.
Chu Hành Tuấn hơi khó hiểu, tầng dưới cũng có WC, xem ra cậu vợ nhỏ không muốn làm phiền anh, không hỏi WC ở đâu, anh càng thêm hài lòng.
Tô Minh Hi về phòng rồi mới thở phào, nhìn giường kingsize lại nhớ họ phải ngủ chung đêm nay, cũng may giường đủ lớn để không làm phiền nhau.
Tô Minh Hi đặt balo lên bàn thông phòng ngủ với phòng tắm, bày biện đồ lên chỉnh tề, hơn nữa còn đặt đối xứng với đồ của Chu Hành Tuấn.
Không dám làm phiền ông lớn trong nhà.
Tô Minh Hi nhìn balo chỉ còn hai món, tim hẫng một nhịp.
Cậu quên đồ ngủ rồi!
Mẹ nó, chắc chắn cậu đã bị Chu Hành Tuấn làm cho tức đến mụ mị đầu óc, quên thứ quan trọng nhất, lúc lên nhà rõ ràng nhớ phải cầm theo đồ ngủ.
Tô Minh Hi ngồi trên giường nghĩ cách.
Cậu có thể về nhà họ Tô lấy, đồ ngủ của cậu đều được may bằng vải vóc tốt nhất, muốn mua cũng chả kịp, hôm qua cậu còn tính mua bộ mới nhưng hết hàng, nửa tháng sau mới nhập thêm.
Bị cấm túc nửa tháng nên đồ cá nhân của cậu đều đã mang về nhà họ Tô. Cậu vừa được thả về căn hộ riêng hôm qua, sau đó trời đánh xuống cuộc hôn nhân này, chưa kịp dọn đi.
Gọi người trong nhà mang qua? Cậu không dám, ba mẹ lại lải nhải điếc tai, mẹ cậu giục lấy chồng sớm thật đấy, còn đồng ý mối Chu Hành Tuấn cơ, nhưng chẳng ai ngờ cậu sẽ lấy chồng chớp nhoáng thế này.
Mấu chốt ở chỗ cậu không biết lái xe, đồng nghĩa cậu sẽ phải xuống van xin con robot dưới nhà lái xe về nhà…
Tô Minh Hi nghĩ, nếu cậu xuống thật sẽ bị robot làm cho tức chết.
Càng nghĩ càng giận, thả ở chuồng đêm nay còn hơn cầu xin Chu Hành Tuấn!
Chu Hành Tuấn làm việc ở phòng bên cạnh, kinh tế suy thoái khiến công việc của anh càng thêm nặng nề.
Cửa có tiếng gõ, Chu Hành Tuấn nói vọng ra: “Vào đi.”
Tô Minh Hi lưỡng lự đi vào, không dám ngẩng lên: “Em quên đồ ngủ rồi, anh lái xe đèo em về được không?”
Đôi tay đang lật tài liệu của Chu Hành Tuấn hơi đứng hình: “Em từng kể nhà em khóa cổng, lại còn đi ngủ sớm mà nhỉ? Em không sợ mình sẽ đánh thức cả nhà dậy à?”
Tô Minh Hi biết mình đang xin xỏ nên nhẹ giọng: “Không sao ạ, em sẽ nhẹ nhàng, không đánh thức ai.”
Chu Hành Tuấn nhìn cậu: “Không cần, mặc tạm đồ của tôi đi.”
Nói xong tiếp tục duyệt giấy tờ, cau mày gõ vài chữ trên máy tính.
Tô Minh Hi ngập ngừng: “Để tài xế đưa em về cũng được, mượn xe anh, không quấy anh làm việc đâu, em đi nhanh thôi.”
Chu Hành Tuấn không ngẩng đầu: “Trên giá treo ngăn giữa của tủ quần áo, em chọn đại một bộ đi.”
Tô Minh Hi ăn ngay nói thật: “Chất liệu thế nào? Em sợ mình không thoải mái.”
Chu Hành Tuấn buông giấy tờ trong tay, giờ thì anh hiểu chàng vợ nhỏ nhà mình mỏng manh ở trình độ nào rồi.
Thật ra anh có quen biết anh trai Tô Minh Hi, thời Đại học họ là đàn anh và đàn em chung khoa. Biết chuyện liên hôn, Tô Minh Hành từng gọi điện dặn dò anh.
Nói qua nói lại toàn thử nhau, anh ấy còn giỡn nếu Tô Minh Hi khó chịu sẽ quay sang tính sổ, cũng có mấy lời đùa cợt kiểu: “Em trai cưng của anh vốn khó tính khó nết, anh từng nói riêng với bố mẹ rồi, nếu nó tìm được Alpha tình nguyện đội nó lên đầu, chiều theo nó cả đời, không khác gì phần mộ tổ tiên nhà anh bốc khói xanh.”
Tô Minh Hành nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nể tình chú em là khóa dưới của anh, anh khuyên chân thành, đừng ăn bất cứ cái gì nó nấu, anh không muốn vào viện thăm bệnh chú em đâu.”
Chu Hành Tuấn thở dài: “Em sờ thử thì biết, cái nào ưng thì lấy mà mặc.”
Tô Minh Hi ngúng nguẩy: “Cảm ơn anh, anh vất vả rồi, anh phải làm việc tới khi nào? Em xuống pha cho anh cốc cà phê.”
Chu Hành Tuấn nhéo mũi: “Cảm ơn em.”
Qua một lúc lâu, Chu Hành Tuấn cuối cùng cũng duyệt xong hết giấy tờ, chuẩn bị mở video họp với mấy vị lãnh đạo khác trong công ty. Tô Minh Hi vẫn chưa mang cà phê lên.
Chu Hành Tuấn nhớ lời cảnh cáo của Tô Minh Hành, đột nhiên thấy sai sai.
Anh đi xuống bếp, Tô Minh Hi đang đứng đó chăm chú xem video hướng dẫn sử dụng máy pha cà phê.
Ánh đèn chiếu lên Tô Minh Hi, đổ bóng lên hàng mi dài, đối lập với bàn bếp bừa bộn.
Chu Hành Tuấn bước tới, nhíu mày nhìn máy pha cà phê. Tô Minh Hi vẫn chăm chú xem video, miệng lẩm bẩm, tay với về hàng nút bấm.
Chu Hành Tuấn thở dài, cảm giác như sau khi gặp Tô Minh Hi, tần suất anh phải thở dài dường như đang tăng lên.
Anh đặt tay mình lên tay Tô Minh Hi, ấn lên một phím, nhẹ giọng nói: “Ấn phím này.”
Tô Minh Hi đột nhiên ngẩng lên, thấy góc cằm bén của anh.
Chu Hành Tuấn cao lớn hơn cậu nhiều lắm, từ góc nhìn khác y như đang ôm cậu vào lòng.
Khoảng cách giữa cả hai rất gần, Tô Minh Hi cảm nhận được cả hơi thở của anh khi đang nói chuyện vờn qua tai.
Tô Minh Hi nhắm mắt né ra khỏi vòng tay Chu Hành Tuấn: “Nếu bậc thầy đã tới thì tự anh đi mà làm.”
Chu Hành Tuấn mờ mịt, sao lại giận dỗi nữa rồi…
Tô Minh Hi đi lên lầu, Chu Hành Tuấn chỉ kịp thấy đôi tai hồng hồng, lên tiếng nhắc nhở: “Tai em lại hồng rồi kìa.”
Tô Minh Hi đi càng nhanh hơn, trong lòng lại nổi lên ngọn lửa.
Tại Chu Hành Tuấn hết, chính anh khiến cậu trở nên khác thường.