Chương 21

Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục: "Ta cũng không mong nhận được gì, chỉ định thử vận may thôi, thành thì tốt, không thì ta lại nghĩ cách khác."

Vương Nhị Trụ nói xong, uống một ngụm nước rồi nhìn phụ thân mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ mong chờ sự khen ngợi, không khác gì biểu cảm của Vương Thắng Ý lúc ban ngày. Triệu Thụ Cầm cười khẽ, vỗ nhẹ lên tay chồng mình.

Vương lão đầu gật đầu đồng tình: "Ừ, lão Nhị làm rất tốt. Cứu người là việc nên làm, không nên trông mong nhận được sự đền đáp. Hơn nữa, ân tình cũng có lúc cạn, chỉ có qua lại như thế này mới lâu dài được."

Lúc này, nếu Vương Nhị Trụ có đuôi thì chắc chắn đã vểnh cao lên trời rồi.

Vương lão đầu liếc nhìn Vương Nhị Trụ một cái, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Lão thản nhiên nói: "Bà nó, cất tiền đi. Cả nhà nghỉ ngơi sớm đi, trời cũng khuya rồi."

...

"Nương, con nghe nói Tam muội nhà mình nhặt được mấy con dê trên núi, còn có một con dê cái nữa. Nhà mình mà có dê cái, sau này tìm giống của nhà khác phối, chẳng phải chúng ta sẽ có nguồn dê dồi dào sao? Với lại, nhà Tam muội có dê như thế, cho nương một con chẳng phải là việc nên làm sao?"

Một phụ nhân hơi mập, quần áo đầy miếng vá, ả hối hả bước vào là ngồi bẹp xuống giường, nháy mắt nói với lão phụ nhân lớn tuổi đối diện đang khâu áo.

Lão phụ nhân nghe xong ngừng khâu vá, cắm cây kim lên tóc, mắt mở to, trong ánh mắt đầy tia sáng: "Thảo Nhi, có thật không? Ngươi nghe ai nói vậy?"

Nữ tử được gọi là Lý Thảo Nhi, kéo kéo vạt áo, bĩu môi nói: "Dĩ nhiên là thật rồi, con có lừa nương bao giờ đâu? Chẳng phải trong làng có người gả sang làng của Tam muội sao? Nàng ta về nương gia nói đấy."

Lý Thảo Nhi liếc nhìn bà bà mình, thấy người vẫn ngẩn ra nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, ả ta tiếp tục khích bác: “Nương, con nói nè, Tam muội càng ngày càng không coi nương ra gì. Dê nhặt được mà không biếu nương một con, thật là bất hiếu."

Chương Lưu thị nghe vậy thì cũng bắt đầu nổi giận. Mấy năm đầu nữ nhi gả đi còn thường xuyên gửi đồ về nhà, nhưng dạo gần đây càng ngày càng lạnh nhạt. Đúng là không mất tiền mua được dê, thế mà chẳng biết hiếu kính phụ mẫu, như vậy chẳng phải là bất hiếu sao?

Nghĩ tới đây, mặt Chương Lưu thị lộ vẻ khó chịu. Lý Thảo Nhi thấy bà đã có dấu hiệu mềm lòng, ả biết sự việc đang tiến triển tốt, không cần nói thêm nữa. Ả tin Chương Lưu thị sẽ không làm ả thất vọng.

Quả nhiên, tối hôm đó, trong bữa cơm của Chương gia, mọi người đều đồng ý rằng Chương Tú Nhi thật bất hiếu. Nhà nàng đã khấm khá lên thế mà không biết giúp đỡ nhà nương gia. Nếu không có sự ủng hộ của nương gia, sao nàng ta có cuộc sống tốt như bây giờ?

Sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định để Chương Lưu thị giả bệnh. Sáng hôm sau, Chương lão đại sẽ đi gọi Chương Tú Nhi về.

Lúc ấy, cả nhà Vương lão thái đang ăn sáng. Vương Noãn Noãn ngồi trong lòng lão gia gia uống sữa, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa "thùng thùng thùng".