Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé May Mắn Nhà Họ Vương

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người chịu trận đầu tiên chính là Vu Phán Đệ. Vương Noãn Noãn thấy mặt Vu Phán Đệ cứng đờ trong giây lát, lập tức cười toe toét. Vương lão thái thấy tôn nữ mình tinh quái như thế, khóe mắt cũng dãn ra.

“Điền đại tức à, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không được nói bậy. Dê con ngoài kia giá ít nhất cũng từ một lượng rưỡi đến hai lượng bạc. Ta nể tình đồng hương mà bán cho các ngươi một lượng, thế còn chưa đủ tình nghĩa sao? Còn chuyện tích phúc, tiểu Noãn nhà ta vốn đã có phúc. Nhà ta không làm việc thất đức, cũng chẳng tham của ai bao giờ. Ai không có phúc thì chắc chắn không phải là nhà ta rồi.”

Vương Noãn Noãn nghe vậy, thầm giơ ngón cái trong lòng. Đúng là tổ mẫu của nàng, chẳng phải ngầm bảo người Điền gia vừa tham lam lại vừa thất đức sao, đúng là không tệ!

Điền lão thái trừng mắt, chống nạnh chỉ vào Vương lão thái mà hét lên: “Dê nhà ngươi đâu phải mua về, bọn ta cho tiền là đã tốt lắm rồi, còn muốn đòi hẳn một lượng bạc! Sao ngươi không đi cướp cho nhanh! Cẩn thận đấy, coi chừng hài tử nhà ngươi không lớn nổi!”

“Đúng thế, Vương thẩm, làm người không nên đen lòng như vậy. Dê nhà thẩm chẳng tốn đồng nào mua về, lại muốn bán đắt thế sao!” Lý Xuân Hoa liền tiếp lời, giọng không kém phần chanh chua.

Vương lão thái tiến lên vài bước, đặt Noãn Noãn vào tay Vương Thiết Trụ, rồi tiện tay nhặt lấy cây chổi cạnh đó, quất thẳng về phía ba người Điền gia.

“Ba cái đứa không biết xấu hổ kia, mặt mũi đâu ra mà dám đến đây hả? Cả tường thành cũng không dày bằng mặt các ngươi đâu! Thèm thuồng của người khác như vậy, đôi mắt đỏ ganh ghét như thế là bệnh đấy, cần phải chữa trị ngay! Biến, biến khỏi nhà ta, nếu không ta đánh chết đấy!”

Vương Noãn Noãn tròn mắt nhìn tổ mẫu mình, một mình đấu ba người, hạ đo ván hết! Ha ha ha, thật thích tổ mẫu mạnh mẽ thế này!

Điền lão thái cùng hai tức phụ vội vàng chạy ra ngoài, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa.

Vương lão thái đánh đuổi ba người họ tới tận cổng, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại: “Cút! Đừng hòng bén mảng đến nhà ta lần nữa!” Nói xong, lão thái thái quay lại, như thể biến đổi hoàn toàn, nở nụ cười hiền từ nhìn về phía Vương Thiết Trụ đang bế Noãn Noãn: “Noãn Noãn, không bị dọa sợ chứ? Lại đây, để nãi nãi ôm nào.”

Mặt Vương Thiết Trụ không đổi sắc, nhẹ nhàng trao lại Noãn Noãn cho lão thái thái. Từ trước đến nay, nương chẳng bao giờ chịu thiệt thòi.

Còn về phần nữ nhi hắn, vốn dĩ hắn nghĩ đứa nhỏ có thể sẽ sợ hãi, nhưng vừa cúi đầu xuống, hắn lại thấy nữ hài mở to mắt, chăm chú theo dõi trận náo nhiệt, không rõ Noãn Noãn có hiểu được điều gì không.

Xuân canh kết thúc, Vương Noãn Noãn cũng đã tròn một tháng tuổi. Vương lão thái định bụng tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho Noãn Noãn. Gọi là tiệc đầy tháng nhưng thực ra chỉ là mời những gia đình thân thiết trong thôn đến dùng bữa, tụ tập náo nhiệt chút thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »