Chương 2

2.

Tới giờ cơm tối vẫn không thấy Phục Lân đâu.

Mãi đến khi tôi về phòng mới thấy có người ngồi trên cửa sổ, cũng chẳng biết nó ngồi đó bao lâu rồi, tựa như hòa làm một thể với bóng đêm xung quanh.

Tôi lại gần, Phục Lân ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi hỏi: "Con ngồi đây làm gì?"

Phục Lân như cười như không: "Đồ nhi muốn nhìn sư phụ thêm một chút, chứ lỡ mốt sư phụ thua bạc đem gán con cho người ta, thì không còn được nhìn thấy sư phụ nữa."

Tôi: "..."

Hóa ra giận tôi về chuyện hồi chiều.

Tôi bất đắc dĩ nói: "Kỹ thuật của ta con còn không biết hay sao?"

Tôi xoa đầu nó như hồi còn bé: "Yên tâm, sư phụ thương con nhất, sao có thể đem con gán nợ cơ chứ?"

Vốn tưởng dỗ hai câu thế là xong chuyện, ai dè Phục Lân móc ra cục xí ngầu, không rõ ý tứ: "Vậy sư phụ cư.ợc với con một ván đi."

Lại càng không ngờ tới, tôi thua.

Lý nào lại thế chứ!

Tôi vứt cục xí ngầu đi: "Sư phụ thua, con muốn gì nói đi!"

Ngoài cửa sấm vang chớp giật, tôi theo bản năng nhìn Phục Lân, chỉ thấy mặt mày nó tái mét, kéo tay áo tôi: "Hôm nay sư phụ ngủ với con đi."

Phục Lân sợ sấm sét, từ bé đã thế rồi.

Lúc mới nhặt nó về, mỗi lần trời sấm sét tôi đều ôm nó ngủ, đến lúc lớn hơn rồi ngủ riêng không ngủ chung với tôi nữa, tôi còn tưởng nó hết sợ rồi.

Sao còn sợ đến cỡ đó chứ?

Trong mắt tôi, nó chẳng khác gì thằng nhóc đen nhẻm tôi nhặt về ngày ấy cả.

Thế là tôi cười toe toét đổ cái ình xuống giường, nhường chỗ cho nó, còn dặn: "Đừng đ.ái dầm là được."

Phục Lân: "..."

Nó tắm rửa ở ngoài xong mới vào phòng, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy nó cởϊ áσ ngoài, chậm rãi bò lên giường, nằm xuống sau lưng tôi.

Hơi thở ấm áp phả lên gáy tôi, tôi hơi nhột, nên dịch vào trong thêm chút nữa.

Ngoài cửa sổ sấm chớp đì đùng.

Đột nhiên một đôi tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi lại, tôi kinh hãi mở choàng mắt.

Phục Lân ôm eo tôi chặt khư, khàn giọng nói nhỏ bên tai tôi:

"Sư phụ, con sợ..."

Tôi áp chế cảm xúc khác lạ trong lòng, vỗ nhẹ tay nó: "Có sư phụ đây, sợ gì mà sợ? Ngủ đi."

Tôi nhắm mắt lại, thấy người tôi từ trên xuống dưới chỗ nào cũng không thoải mái.

Tay Phục Lân ôm chặt eo tôi, dù cách lớp áo quần nhưng tôi vẫn thấy nóng như quả cầu lửa.

Chẳng lẽ, thể chất Ma tộc vốn như thế sao?

Chẳng biết mất bao lâu tôi mới ngủ được, còn thấy chiêm bao, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của Phục Lân, còn nghe thấy hắn kêu "sư phụ" bên tai tôi không biết bao nhiêu lần.

Hôm say khi tôi tỉnh dậy thì Phục Lân đã không thấy đâu nữa.

Tôi vén chăn bước xuống giường, bước được hai bước lại lui về, thấy đệm lót giường bị ướt một mảng nhỏ.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì Phục Lân đã xông vào, ôm tấm đệm lót đi ra ngoài: "Hôm qua con nằm mơ đổ mồ hôi ướt đệm lót, để con mang đi giặt."

"Khoan đã."

Tôi gọi nó lại, cau mày khi thấy ánh mắt né tránh của nó: "Không phải là con..."

Phục Lân đỏ hết cả mang tai: "Sư phụ, con..."

Tôi bước lại bép một cái vào mông nó: "Lớn tướng rồi còn đá.i dầm! Ha ha ha ha ha ha ha ha lần sau còn tái phạm, sư phụ sẽ viết thành thông cáo dán ngay trước cửa s.òng b.ạc!