TV đang chiếu quảng cáo đồ ăn nhanh, cái gì mà suất ăn gia đình, cái gì mà bánh quẩy và sữa đậu nành cho bữa sáng, không biết cậu muốn cái nào.
Cháo hải sản?
Trần Thừa Phong nhìn nhìn, hình như không đúng lắm, "Muốn ăn cháo này à?"
"Không phải…" An Lê mím môi, "Muốn cái kia, vịt vàng nhỏ."
"…"
Suất ăn trẻ em, mua một suất sẽ được tặng một con thú bông vịt vàng nhỏ, ở dưới cùng còn có vịt hồng và vịt đen, cậu muốn ăn cái này là vì vịt con? Chọc Trần Thừa Phong cười một hồi, sao cậu có thể đáng yêu vậy chứ?
"Em muốn đồ chơi, tôi mua cho cho em là được mà. Ăn cái này không tốt, tôi bảo khách sạn đưa đồ ăn lên."
Nói xong liền chuẩn bị gọi điện, nhưng An Lê lắc đầu, vẫn kiên trì, "Em có thể ăn cái kia không ạ?"
Cậu thử hỏi, đôi mắt hạnh chăm chú nhìn Trần Thừa Phong, bộ dáng cầu xin người khác, Trần tổng nhà chúng ta làm gì đã ăn thứ "thực phẩm rác rưởi" này đâu? Nhưng mà vì tiểu kiều thê của mình, ăn thử cũng được.
Thở dài một hơi, hắn cầm điện thoại, nhưng nhìn dáng vẻ này của An Lê lại nói, "Đi thôi, thay quần áo, đưa em xuống ăn."
"Vâng ạ ~ tiên sinh thật là tốt ~"
An Lê nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ thay quần áo, mặc dù tây trang rất lịch sự, nhưng vẫn ít nhiều hơi gò bó, cậu thay thành quần đùi và áo dài tay, quần không ngắn nhưng vẫn qua đầu gối, Trần Thừa Phong đánh giá một chút, nhét người về phòng đổi lại.
Cuối cùng An Lê mặc một cái quần bò dài và một cái áo dài tay màu trắng đi ra.
"Thích mấy món đồ chơi nhỏ vậy à?"
Khách sạn không có cửa hàng đồ ăn nhanh trên TV, sát đường mới có, Trần Thừa Phong không lái xe, tối mai mới là tiệc từ thiện, hôm nay hắn muốn có thể đưa An Lê dạo quanh ở đây.
Chỗ này là trung tâm thành phố X cho nên cực kì phồn hoa, các toà cao ốc mọc lên như nấm, từng cái từng cái như nuốt chửng con người nhỏ bé, cửa kính trong suốt phải chiếu bầu trời đầy mây.
Đối với đường phố phồn hoa, tiếng còi ô tô, An Lê đều cảm thấy mới lạ. Cậu rất ít khi ra khỏi nhà, vẫn luôn bị nuôi nhốt ở An gia, cậu trở thành một con chim hoàng yến ngoan ngoãn, mỗi ngày chỉ biết nghe lệnh hót vang. Không ngờ thế giới bên ngoài lại tươi đẹp thế này, thế giới mà cậu đã từng vô cùng ao ước.
Giờ này khắc này Trần Thừa Phong nắm tay cậu đi trên đường, đánh giá hết thảy, cậu cảm thấy thực sự không thể tưởng tượng nổi. Cậu cho rằng gả cho Trần Thừa Phong cũng sẽ chẳng khác gì sống ở An gia, không ngờ cậu lại như biến thành một người khác.
Điều này làm cậu thấy hạnh phúc.
"Thích ạ… Bởi vì em chỉ được xem trên TV."
Hai người đứng làn đường đi bộ chờ đèn đỏ, An Lê ngẩng đầu nhìn Trần Thừa Phong.
Hắn mang theo mị lực thành thục của một người đàn ông, từ lúc đầu đe dọa cậu, đến bây giờ đã cưng chiều một chút, tính cách chuyển biến rất tự nhiên, làm An Lê không rõ rốt cuộc là Trần tiên sinh thật sự thích mình hay là vì cái gì khác.
Có lẽ là biểu hiện nghe lời của cậu?
Trần Thừa Phong phát hiện An Lê lại nhìn hắn phát ngốc, duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ, lại nhéo. Gương mặt đáng yêu, cánh tay mềm mại làm hắn yêu thích không buông, luôn muốn ôm người này vào trong ngực thân mật một phen.
"Sao lại nhìn chằm chằm tôi thế?" Trần Thừa Phong hỏi.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy…… tiên sinh đẹp." Cậu nói không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai Trần Thừa Phong, "Cảm thấy tiên sinh rất tốt với em, giống như giả vậy, em không dám tin."
"Vì sao?"
Trần Thừa Phong biết An Lê ở An gia hẳn là đã từng chịu khổ rất nhiều, nhưng hắn lại không biết là khổ thế nào, cũng chưa từng nghe An Lê nói.
Người này chạm một cái liền khóc, cực kỳ sợ người lạ, chỉ sợ hiện tại hắn là người An Lê tin tưởng nhất trên đời. Hắn nghĩ nếu hắn lại không yêu thương người ta, phỏng chừng An Lê sẽ trốn trong phòng khóc một mình mất.
Ôm một cái, vây người trong ngực, không ít người đi đường liếc nhìn hai người. Trần Thừa Phong đi đến nơi nào cũng rất xuất sắc, khiến người ta chú ý. Nhìn đôi tình lữ này liền cảm thấy không tồi, omega bé nhỏ trốn trong ngực alpha cười đến vui vẻ.
"Lúc nhỏ TV cũng chiếu loại suất ăn tặng kèm đồ chơi như thế này, em thấy em trai có, nhưng em ấy không thích, ném vào thùng rác, em có thích cũng không thể nhặt lên được, nếu không sẽ bị mắng."
An Lê bình đạm nói, đơn giản cứ như là nói chuyện sáng uống uống sữa bò vậy, nhưng Trần Thừa Phong nghe được liền thấy không thoải mái. Từ nhỏ hắn cũng chưa từng được yêu thương, An gia làm nhà hắn thiếu chút nữa phá sản, thời thơ ấu hắn cũng chưa từng trải qua cảm giác mua suất ăn tặng kèm đồ chơi.
Vì thế…
An Lê nhìn khoai tây chiên xếp đầy như núi, còn có các loại đồ ăn vặt trên bàn, hơi hơi kinh ngạc.
Bàn của cửa hàng đồ ăn nhanh không lớn, màu sắc đồng nhất phù hợp với không khí cửa hàng. Trần Thừa Phong chính là bá tổng thẳng nam, quẹt thẻ trực tiếp bao hết suất ăn trẻ em còn lại của cửa hàng.
"Tiên sinh… cái này…" An Lê không biết nói gì, cậu đung đưa chân chờ Trần Thừa Phong về. Thế mà người này lại mang về ba bốn người phục vụ bê đồ ăn ra giúp.
"Em ăn không hết đâu..."
An Lê nhón một miếng khoai tây chiên, Trần Thừa Phong lại không để bụng, đưa cho cậu một cái túi giấy, "Cho em."
"Cái gì đây ạ?"
An Lê nghi hoặc mở ra, sờ vào hơi cứng, vừa mở ra cậu liền cảm thấy khϊếp sợ, á khẩu không nói nên lời, thoáng chốc không biết nói gì mới tốt, "Cái này…"
"Tiên sinh…"
Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, khiến cả người thanh mát. Cậu cười khẽ, có chút dở khóc dở cười.
Cậu nói hâm mộ em trai có đồ chơi, cậu cũng chỉ muốn một suất ăn, có một món đồ chơi nhỏ là được rồi. Trần Thừa Phong lại bao trọn phần ăn trẻ em của cửa hàng, đưa một túi giấy đồ chơi vịt con, ngay cả vịt đen nhỏ hiếm nhất cũng có mấy cái.
Cậu phì cười, "Em còn đang nghĩ tại sao bạn nhỏ bên kia cứ trừng mắt nhìn em." An Lê cười cười, lấy ra một con vịt nhỏ màu hồng nhạt đưa cho Trần Thừa Phong, "Hoá ra là tiên sinh mua hết phần ăn trẻ em của ngày hôm nay cho em."
"Đứa nhỏ nào trừng em?" Trần Thừa Phong xoay người muốn tìm, An Lê nhanh tay giữ lại.
Cậu nghiêm túc nói với hắn, "Cảm ơn tiên sinh… Em, rất thích." Cậu đỏ mặt, thậm chí hốc mắt còn hơi phiếm hồng.
Trần Thừa Phong xoa xoa mái tóc mềm mại của An Lê, "Cảm ơn cái gì, bạn nhỏ nhà người khác có, bé con nhà tôi cũng phải có, hơn nữa hôm nay chỉ cho phép bé con nhà tôi có."