Chương 9: Hắn đã trở lại

Cảnh Thước lơ đễnh: “Không phải chính ngươi nói trước rất xứng đôi sao?”

Công tử ngoài miệng nói không tích đức: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, vậy mà ngài cũng tin? Nếu tay cậu ta tàn phế thật thì vẫn không xứng với ngài. Hay là ngài thật sự đánh gãy chân mình để xứng với đôi tay tàn phế của cậu ta.” Nếu đúng là thật thì kinh thiên động địa đấy, nhưng tôi thấy hôm nay trời khá lạnh, dù có cảm động, tôi cũng sẽ không rơi nước mắt vì tình cảm giữa hai người, chắc ngài không có ý kiến chứ?"

Công tử tuy rằng ngoài miệng nói nhảm, nhưng trong lòng cũng có chút tò mò về Vân Phi.

Cậu ta và Cảnh Thước xem như là bạn tốt tri kỉ, giao tình giao cả mạng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bản thân từng nói đùa vô số lần nhưng mãi đến hôm nay mới nói ra câu “ Xứng” thì hắn lại để tâm.

Chỉ có thể nói là trong lòng có ý nên mới nhấn mạnh chữ “Xứng” không buông.

Cảnh Thước nhướng mày liếc mắt nhìn công tử: "Ta thấy ngươi cùng Độ Nha rất xứng đôi, y ít nói như vậy là do đưa lưỡi cho ngươi à?"

Độ Nha là nam tử đeo mặt nạ đen đứng bên ngoài đình.

Công tử mỉm cười quyến rũ như một con hồ ly, trong lời nói có điều gì đó: "Được thôi, thánh chỉ tiếp theo của ngài là không cần đưa lưỡi cho tôi, chỉ cần bảo y mở miệng ra là được, tôi nhất định sẽ dạy đầu lưỡi y thật tốt."

Cảnh Thước: "Nếu ngươi có lòng còn cần ta hạ thánh chỉ? Hạ Giác, từ khi nào ngươi trở nên nhát gan như vậy?"

Công tử tên Hạ Giác không trả lời mà đổi chủ đề nói: “Tôi là một kẻ tội nghiệp vừa bị từ chối sáng nay, ngài đừng xát muối vào vết thương của tôi được không? Hãy kể cho tôi nghe về vụ ám sát tối qua của ngài đi, mà tôi nghe nói Trương Cảnh Chi đại nhân tối hôm qua nhìn thấy thi thể con trai mình bị lột da liền ngất đi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Cảnh Thước: “Đáng tiếc, ta không tận mắt nhìn thấy.”

Hạ Giác: “Ngài còn hận một lọ thuốc cho đến bây giờ liền lột da con trai ông ta, có vui không?”

Cảnh Thước: “Không chỉ một lọ.”

Tất cả đã là chuyện xưa, Trương Cảnh Chi từng chuẩn bị một lọ thuốc độc cho vào bánh phật thủ tô, suýt nữa đã lấy mạng Cảnh Thước khi còn nhỏ.

Hiện tại thái hoàng thái hậu lại dùng thuốc để chế ngự Cảnh Thước, trong đó cũng có sự tham gia của Trương Cảnh Chi.

Hà Giác cười nói: “Trở lại chuyện chính, ngài muốn tôi tra, tôi đã tra qua, đúng là mấy ngày nay người của vương gia đi tìm Trương Duệ. Lần này gã ám sát nhất định là do vương gia châm ngòi thổi gió."

“Đúng rồi, tôi còn có một chuyện khác muốn nói với ngài”. Công tử lúc này không xin phép Cảnh Thước mà tự ý đưa tay lấy ra một quân cờ đen từ trong hộp cờ của hắn đặt lên bàn cờ, với giọng điệu lơ đãng: “Nghe nói vương gia sắp trở về, người cũng đến gần kinh thành. Ngài phải chú ý nhiều một chút, cứ để gã cùng thái hậu đấu với nhau, đừng để hắn tóm cái đuôi ngài."

Cảnh Thước: “Đuôi của ta không phải là đuôi của thái hậu sao, cứ để gã bắt được là xong chứ gì?”

Hạ Giác nghe xong dừng lại, sau đó thay đổi tư thế nói: "Tôi có một vấn đề, triều đình hiện tại bị hai phe phái là hoàng thúc và thái hoàng thái hậu thao túng, tuy ngài là hoàng đế, nhưng là một con rối của thái hoàng thái hậu, trong tay không có quyền lực, thật sự không vội sao?"

Cảnh Thước nghe vậy mỉm cười chân thành: "Tại sao ta phải lo lắng, thoạt nhìn ta rất muốn cái giang sơn này sao? Ta không phải ngươi, Hạ Giác, chúng ta theo đuổi những thứ khác nhau."

Đôi mắt hồ ly của công tử cười như có như không nói: "Được rồi, tôi là kẻ phàm tục, dù sao tôi chỉ muốn lấy lại đồ của mình, đừng mơ có ai ngồi vào chỗ của tôi."

Cảnh Thước đánh một quân, chặn mọi đường thoát của quân cờ đen.

Lúc này, một vị thái giám đột nhiên từ trong mưa chạy tới, không bung ô từ xa đã nghe thấy tiếng the thé từ trong màn mưa truyền đến: "Bệ hạ không ổn, đã xảy ra chuyện rồi, bệ hạ!"

Hà Giác nhìn thái giám đang chạy trong mưa về phía mình, có chút kinh ngạc.

Cảnh Thước mang ác danh bạo quân lan xa, trong cung này, hắn gần như là một kẻ cô độc thực sự, từ thái hoàng thái hậu, thái phi cho đến cung nữ và thái giám, hầu như đều tránh xa hắn, trừ khi cần thiết phải nói thì không ai muốn tiếp xúc với tên bạo quân này, chỉ sợ hắn nổi điên bắt đầu gϊếŧ người bừa bãi.

Ngay cả thái hoàng thái hậu thao túng bạo quân để kiểm soát triều chính và dựa vào nhà mẹ gần như sánh vai với Võ hậu - cũng không dám giao tiếp cùng Cảnh Thước, hắn quá điên rồ và hành động không quan tâm đến hậu quả, nếu hắn đột nhiên hung hãn dùng dao gϊếŧ chết thái hoàng thái hậu thì thiệt thòi lớn.

Vì vậy, thái giám hoảng sợ chạy tới, hơn nữa còn bắt đầu gọi tên bạo quân từ xa, sợ rằng sự việc nghiêm trọng.

Hà Giác nghĩ đến những chuyện gần đây trong cung, cảm thấy sở dĩ thái giám hoảng sợ đến cầu cứu bệ hạ, có lẽ liên quan đến sủng phi của bệ hạ.

Công tử mỉm cười như đang xem trò vui, khóe miệng mỉm cười sau đó nhàn nhã lén trộm đánh cắp một quân cờ của hắn, bàn cờ vốn dĩ đã chết một quân đen nhưng sống lại nhờ trò gian lận này.

Thái giám chạy loạn về phía bên này còn bị vấp chân lăn hai vòng dưới mưa rồi bò lăn tới.

Bổ nhào từ trong màn mưa vào trong đình còn chưa kịp thở đã đã lao tới, tứ chi chạm đất, không dám ngẩng đầu lên, hoang mang hoảng sợ nói: "Không tốt, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, thưa bệ hạ, thái hoàng thái phi nương nương dẫn một đám người đến chỗ Vân Phi, nghe nói tuyên bố muốn phế tay Vân Phi!""

Hà Giác cười lạnh nói: “Bà ấy lại bị người khác lợi dụng làm người dò đường mà ngài lại tốt với tân phi, chỉ sợ có rất nhiều người muốn biết có phải ngài có nhược điểm rồi không, muốn biết Vân Phi có sức nặng đến đâu trong lòng ngài?”

Thái giám nghe thấy Hà Giác công tử thẳng thắn nói vậy, liền rùng mình co rúm người lại, ước gì giơ tay thề với trời rằng vừa rồi mình không nghe thấy gì cả.

Cảnh Thước: “Đẩy ta đến chỗ Vân Phi.”

Thái giám dập đầu rồi nơm nớp lo sợ đứng dậy đẩy xe lăn cho bệ hạ. Hạ Giác đưa chiếc ô để sẵn ở một bên cho bọn họ: “Đường đường là vua một nước, đừng để bị ướt mưa.”

Trong đình chỉ có Hà Giác nhìn bàn cờ, đánh thêm mấy quân nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế dời vị trí vài quân trắng sau đó mới tìm được đường thoát ra.

Quân đen trên bàn cờ lấy được toàn thắng.

Hà Giác hài lòng đứng dậy, mỉm cười với Độ Nha trong mưa nói: “Không có ô nữa, phải làm sao đây?”

Độ Nha: “Tôi đi tìm các công công trong cung mượn một cái.”

Hà Giác: “Ta cho phép ngươi đi mượn chưa?”

Hạ Giác: “Ôm ta trở về, thỉnh thoảng bị ướt cũng được, hôm nay trời khá nóng, tắm mát cũng tốt.”

Độ Nha nghiêm mặt nói: "Thân thể công tử có thể dầm mưa?"

Hạ Quyết: “Ta làm bằng giấy à?”

"Công tử đợi ở chỗ này chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay." Độ Nha nói xong liền quay người đi tìm thái giám trong cung mượn ô.

Công tử đứng ở trong đình, nhìn Độ Nha đi xa, đột nhiên cười lớn, dường như cảm thấy có chút mỉa mai, sau đó bước ra khỏi đình, thong thả đi ra ngoài cung điện trong cơn mưa lớn.

Tên ngốc.

.

Khi Cảnh Thước trở lại cung điện, thái hoàng thái phi đang diễu võ dương oai trong cung và thuyết giảng các quy định của cung điện cho Đoàn Vân Thâm.

Từ khi Đoàn Vân Thâm xuống giường quỳ lễ nghênh đón thái phi nương nương, bà ta không cho cậu đứng dậy, cho nên hiện tại cậu vẫn quỳ trên mặt đất.

Thái phi nương nương ngồi uống trà do các thái giám mang đến,

“Nghe nói tối qua Vân Phi cứu giá nên bị thương ở tay, không biết vết thương thế nào, để bổn cung xem xem.”

Đoàn Vân Thâm đang muốn cự tuyệt một phen, cho dù bản thân ngốc nghếch cũng phát hiện bà ta không hiền lành gì.

Nhưng cậu còn chưa kịp tìm từ bày tỏ từ chối thì đã có hai nô tài lập tức tiến tới đỡ Đoàn Vân Thâm lên, cưỡng ép lột bỏ lớp băng vải trên tay cậu.

Đây là cảnh mà Cảnh Thước nhìn thấy khi bước vào cửa, mấy người nô tài đó đang dùng sức nắm lấy tay Đoàn Vân Thâm, vẻ mặt bọn họ hung ác xuống tay không nhẹ không nặng.

Tư thế đó tựa như trên tay Đoàn Vân Thâm không có vết thương, nhưng đám nô tài lại dùng móng vuốt móc cho ra vết thương.