Chương 30

Đoàn Vân Thâm: “Nếu bệ hạ không thể ra ngoài vào mùa đông thì thần có thể đưa lò sưởi tay than ấm cho ngài.”

Cảnh Thước:......

Điều đó thực sự không cần thiết thái hoàng thái hậu không thể giam hắn quá lâu, sẽ sớm ra ngoài thôi.

Đoàn Vân Thâm nhìn thấy vẻ mặt của Cảnh Thước: “Thần nói thật mà, ban đêm thần trèo vào bằng cửa sổ còn bao bọc bữa tối và lò sưởi tay ủ ấm trong người.”

Cảnh Thước không biết nên khóc hay cười nhưng tâm tình lại vui vẻ nói: “Vậy cảm ơn ái phi yêu quý của ta trước.”

Đoàn Vân Thâm: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, bệ hạ hôn thần một chút là được."

Tôi vẫn đang chờ nè!

Anh có ổn không đấy, tuổi còn trẻ mà trí nhớ kém thế?

Đoàn Vân Thâm: ???

Tại sao nghe có vẻ sai sai nhỉ? Tôi không chạy chứ để chờ bị anh ăn thịt hả?

...Mà đợi đã, hình như anh ta không thể ăn được?

Đoàn Vân Thâm chợt nhớ ra hình như bạo quân không thể giao hợp?

Tuy rằng bạo quân không đích thân nói ra nhưng trước đó Đoàn Vân Thâm đã kín đáo phân tích trinh thám đồng thời tìm hệ thống nói bóng nói gió kiếm bằng chứng.

Nam nhân thống trị thiên hạ không có hậu cung hoặc trong hậu cung chỉ có một phi tử có hợp lý không? Nhìn là biết có nỗi niềm khó nói.

Đoàn Vân Thâm dọn dẹp trái tim thả lại trong bụng, cậu an tâm rồi.

Chỉ là trêu miệng hai câu thôi, mỗi ngày tôi cưỡng hôn anh để kéo dài tính mạng nên bị anh chiếm hời hai câu cũng không sao.

Với lại, đàn ông mà không được gì đó cũng rất thảm.

Cảnh Thước phát hiện người trong ngực đột nhiên bình tĩnh lại, rõ ràng mới vừa rồi thân thể căng cứng mà lúc này bỗng thả lỏng, ánh mắt đồng cảm khoan dung nhìn mình.

Đoàn Vân Thâm cho Cảnh Thước ôm với ý đồ biểu đạt rằng mình an ủi và thấu hiểu cho sự che giấu sâu kín của bản thân hắn. Không cần lo lắng khi bị người khác cười chê hả hê.

Cảnh Thước khó hiểu khi được Đoàn Vân Thâm ôm lấy vỗ vỗ lưng.

Cảnh Thước: ?

Cảnh Thước: “Tuy không biết ái phi đã hiểu lầm điều gì nhưng trẫm cảm thấy cần phải giải thích một chút.”

Đoàn Vân Thâm tỏ vẻ thấu hiểu lòng người nói: “Cái gì cũng không cần phải nói, thần hiểu mà.”

Đúng lúc này, hai người đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh, dường như có người nói chuyện.

Người đến là cung nữ Thuần Ngọc bên người thái hoàng thái hậu.

Mặc dù nàng ta là cung nữ hầu hạ sinh hoạt thường ngày bên người thái hoàng thái hậu nhưng trên thực tế lại là người của đệ đệ thái hoàng thái hậu, cũng chính là đương kim thừa tướng Tạ Hàn Lâm, ông ta điều quân sư mưu trí đến bên người thái hoàng thái hậu.

Lúc này nàng ta đến chỗ Cảnh Thước, tất nhiên không phải tới tản bộ.

Hôm qua Cảnh Dật về kinh, gã cùng thái hoàng thái hậu và vây cánh của bà ta đấu đá đã nhiều năm, gã trở về tất nhiên phải gây ra chút phiền phức cho thái hoàng thái hậu.

Lúc này Thuần Ngọc phụng ý chỉ của thái hoàng thái hậu đến mời Cảnh Thước đi Trường Nhạc Cung, có việc bàn bạc -- nói là bàn bạc chứ thực ra dùng từ “Dặn dò” mới thỏa đáng hơn.

Dù sao bà ta ở hậu cung, có rất nhiều chuyện vẫn phải nương theo Cảnh Thước truyền miệng biểu đạt cho triều đình.

Thái hoàng thái hậu kiêng kị lại miệt thị Cảnh Thước, bà ta xem hắn giống như xem một con chó điên mình nuôi, trời sinh mang cảm giác về sự ưu việt của loài người nhìn súc sinh nhưng trong lòng cũng có vài phần sợ hãi nó phát điên cắn mình.

Đêm qua Hạ Giác có đề cập qua một ít manh mối với Cảnh Thước cho nên hôm nay Thuần Ngọc tới, ngược lại hắn cũng không bất ngờ cho lắm.

Nhiều lắm có chút khó chịu khi người tới không đúng lúc.

Đoàn Vân Thâm không biết loanh quanh lòng vòng trong đó, nghe tiếng Thuần Ngọc cầu kiến ở ngoài phòng, cậu cho rằng thái hoàng thái hậu bên kia lại tới đưa độc dược cho hắn

Đoàn Vân Thâm có hơi hoảng hốt trong lòng, rốt cuộc cậu đã gặp người của thái hoàng thái hậu đưa độc dược cho Cảnh Thước hai lần, mỗi lần hắn đều uống một hơi không chút do dự.

Lúc này nghe tiếng Thuần Ngọc cầu kiến, Đoàn Vân Thâm cảm thấy đau dạ dày.

Cậu yên lặng đau dạ dày trong chốc lát, mới phát hiện Cảnh Thước đang nhìn mình.

Đoàn Vân Thâm:?

Cảnh Thước: “Trẫm muốn tuyên nàng ấy vào.”

Đoàn Vân Thâm: Ò.

-- đợi chút!!

Lúc này cậu còn đang ngồi trên đùi Cảnh Thước.

Cậu lanh lẹ nhảy xuống khỏi đùi hắn, thu dọn hộp đồ ăn cùng chén trên bàn, vốn muốn nhảy cửa sổ trốn đi để tránh bị người của thái hoàng thái hậu bắt tại trận.

Kết quả người đã đi tới bên cửa sổ lại do dự vòng về, khom lưng ôm hộp đồ ăn chui xuống phía dưới bàn gỗ tử đàn.

Cảnh Thước nhìn Đoàn Vân Thâm vòng lại: “Ái phi làm gì vậy?”

Đoàn Vân Thâm thầm nghĩ, bảo hộ tư hữu tài sản!

Nếu anh lại cầm độc dược uống một hơi thì sao bây giờ?

Lúc này ngoài điện, Thuần Ngọc cất cao giọng lần nữa nói cầu kiến, không có chút ngang ngược nào, cũng không sợ Cảnh Thước bạo quân mất hứng muốn nàng mệnh.

Đoàn Vân Thâm quyết định muốn ở phía dưới bàn bèn ôm hộp đồ ăn không đi ra.

Cảnh Thước cũng không khuyên nhiều, lúc này cho Thuần Ngọc vào.

Thuần Ngọc không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ sau đó nói rõ rằng thái hoàng thái hậu có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng bệ hạ.

Hơn nửa đêm Thái hoàng thái hậu còn tới tìm Cảnh Thước, phỏng chừng Cảnh Dật bên kia gây phiền toái không nhỏ cho bà ta.

Cảnh Thước dứt khoát đáp ứng.

Đoàn Vân Thâm nghe được nhíu mày.

Có phải bạo quân có ý kiến với mình?

Nhóm người muốn hại hắn chỉ cần yêu cầu thì hắn cho phép ngay. Còn mình mỗi ngày đưa đồ ăn cho hắn rồi yêu cầu thì hắn cái này không cho cái kia cũng không cho.

Với lại thái hoàng thái hậu tìm hắn vào buổi tối, có chuyện gì tốt đâu? Đáp ứng dứt khoát làm gì?

Đoàn Vân Thâm ôm hộp đồ ăn làm ổ dưới bàn, trong lòng luôn cảm thấy có chút không thoải mái.