Chương 28

Kể từ ngày thái y băng bó vết thương, đây là lần đầu tiên Cảnh Thước nhìn thấy vết thương đang hồi phục.

Nói bằng lương tâm thì nó trông không đáng sợ đến thế.

Hai chân Cảnh Thước từng bị phế qua một lần, vết thương trên chân lúc đó còn đáng sợ hơn thế này rất nhiều.

Nếu so với kinh nghiệm của chính mình thì vết thương của Đoàn Vân Thâm thực sự không phải là vấn đề lớn. Nhiều nhất sẽ để lại một số di chứng trên tay, tuyệt đối không không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng không hiểu sao, hắn lại muốn hỏi cậu có đau không.

Cậu mang đến cho hắn một cảm giác rất yếu ớt - sự yếu ớt này không có nghĩa là cậu mượn đó mà ra vẻ ngang ngược vô lý, đó là một cảm giác mong manh hiếm có giống như một chậu hoa cỏ quý hiếm.

Rất đẹp, hiếm có, bản thân rất thích nhưng quá mỏng manh, cảm thấy rất khó sống, dù nắng gắt mưa to cũng có thể lấy đi một nửa sinh mệnh.

Vì vậy, nếu vết thương tương tự rơi vào mình, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ quan tâm về những vấn đề đạo đức giả như liệu nó có đau hay không.

Nhưng khi nó rơi vào Đoàn Vân Thâm ngốc nghếch tay trói gà không chặt thì mình lại muốn hỏi y.

Hắn đã quyết định chăm sóc cậu thật tốt.

Đoàn Vân Thâm: “Không đau.”

Cảnh Thước ngẩn ra, hắn vẫn chưa mở miệng hỏi cái gì.

Đoàn Vân Thâm: “Nhìn qua có chút đáng sợ, chứ thực ra cũng không có gì lớn.”

Cảnh Thước thản nhiên: “Trông cũng không đáng sợ lắm.”

Làm như ta không quan tâm đến ngươi.

Đoàn Vân Thâm:......

Không cảm thấy đáng sợ thì cái vẻ mặt nhìn tay tôi kia là sao?

Cảnh Thước lấy bình thuốc nhỏ từ trong ngực ra, trong đó có bột thuốc thích hợp để trị vết thương ở tay Đoàn Vân Thâm.

Đêm qua hắn nhìn thấy thái giám thay thuốc cho cậu nên để tâm liền chuẩn bị chút đồ vật, chuẩn bị hôm nay đích thân đổi thuốc cho cậu.

Những ngón tay thon dài trắng nõn lúc này nghiêng bình gõ nhẹ vào thân, rắc bột thuốc lên vết thương của Đoàn Vân Thâm: “Trong cung có nhiều nô tài là để giúp cho các chủ nhân giải quyết vấn đề, tay ái phi cần chăm sóc thật tốt nên có việc gì làm thì cho bọn họ làm, ngay cả ăn uống cũng để bọn họ hầu hạ ái phi. Trèo cửa sổ thì chậm một chút, thị vệ trong cung không nhạy bén lắm, không bắt được ái phi."

Các thị vệ trong cung đồng loạt hắt hơi.

Đoàn Vân Thâm ngẩn ngơ nhìn ngón tay Cảnh Thước - những ngón tay đó thật đáng được ca ngợi, đẹp đẽ, trắng nõn, thon dài chứng tỏ đây là bàn tay của nam nhân, cảm giác uy lực không thể bỏ qua.

Đoàn Vân Thâm không ý thức được bạo quân tuy là một người tàn tật nhưng bản thân lại không hề gầy yếu chút nào.

Bất kể là cân nặng, ngón tay hay đôi chân tàn tật của hắn - cậu đã ngồi lên, cũng chạm vào rất rắn chắc không gầy gò như tưởng tượng đối với một người khuyết tật.

Nếu là người nhạy bén hơn, lúc này nên nghi ngờ. Nhưng lúc này cậu nghĩ —— trâu bò! Dáng người tàn tật mà vẫn khỏe mạnh như vậy, nhét tiền cho tác giả tiểu thuyết sao?

Sau khi nghiên cứu ngón tay của Cảnh Thước, Đoàn Vân Thâm bắt đầu nghiên cứu đôi môi của hắn.

Ừm, địa điểm nghiên cứu có hơi không đứng đắn nhưng hết cách rồi, cậu nhớ thương việc kéo dài tuổi thọ của mình hơn!

Bạo quân hứa sẽ thưởng cho cậu kết quả ở đây là hắn đang gãi vết thương của cậu còn lẩm bẩm một mình - Người anh em, thiết lập của anh bị sụp rồi, anh là bạo quân chứ không phải mẹ già!

Không biết có thưởng không chứ chẳng lẽ tôi phải chủ động đòi hả?

Đoàn Vân nhìn chằm chằm và bắt đầu thất thần.

Lúc này Cảnh Thước xử lý xong cái tay, vừa ngẩng đầu lên thấy cậu nhìn chằm chằm vào mặt mình thất thần.

Cảnh Thước: “Muốn hôn trẫm?”

Đoàn Vân Thâm vẫn ngồi xổm ở trước xe lăn của Cảnh Thước, thất thần, theo bản năng đáp lại: "Ừm" một tiếng.

Cảnh Thước nhướng mày, cậu thật thà đến đáng yêu.

Cảnh Thước: “Trước đó ái phi nói có thật không?”

Đoàn Vân Thâm: "Hả??"

Nói cái gì?

Cảnh Thước: "Nguyện cho ngài ấm áp vào đông, nguyện cho ngài không lạnh lẽo vào xuân, nguyện cho ngài có ánh đèn khi đêm tối, ...."

Đoàn Vân Thâm:......

Toàn thân cậu căng thẳng, không dám cử động.

Nhưng về mặt tâm lý, cậu xấu hổ đến mức “ôi” một tiếng lăn lộn trên mặt đất, như thể mình là Tôn Ngộ Không bị niệm chú kim cô.

Sư phụ! Đừng niệm nữa! !

Thật quá xấu hổ.

Khi mình đọc nó, dựa vào một hơi trong l*иg ngực không cảm thấy gì nhưng khi hoàng đế nói một cách nghiêm túc, mình chỉ muốn phi thăng tại chỗ.

Tạm biệt thế giới xinh đẹp này.

Cảnh Thước nhìn thấy cả người Đoàn Vân Thâm cứng lại: "Hử?"

Đoàn Vân Thâm giãy giụa một lát, sau đó dùng móng vuốt tròn trịa che mặt mình: "Đó không phải là những gì viết trên tờ giấy, thần sai rồi."

Cảnh Thước: "Ái phi nói thật không?"

Đoàn Vân Thâm: "..."

Thân là hoàng đế, anh còn lo lắng mùa đông bị lạnh à...

--- Đợi đã, có vẻ như phải lo lắng thật. Bây giờ đã là mùa thu, hắn còn đang bị thái hoàng thái hậu giam lỏng, nếu mùa đông còn ở đây, có lẽ thật sự sẽ bị lạnh cóng.