Chương 25

Y nói, trừ con đường có mình ra, không có người khác.

Hạ Gíac là người thứ nhất tỉnh táo lại, cười nói: - Yêu phi của ngài không uổng được sủng, trông rất trung trinh đấy chứ.

Cảnh Thước vẫn thờ ơ không tỏ vẻ gì, giọng điệu bình tĩnh nói: - Miệng lưỡi mà thôi, lời hay ai mà không biết nói, ta và ngươi nghe còn ít chắc?

Hạ Gíac nghe vậy nhíu mày thầm nghĩ nếu cảm thấy y miệng lưỡi thì hiện tại ngài không được tự nhiên làm gì?

Cảnh Thước nhìn Đoàn Vân Thâm trong phòng, nhìn từ góc độ này chỉ thấy đỉnh đầu đối phương.

Mái tóc xoăn nhẹ, quần áo thái giám ----ngay cả mặt cũng không thấy, chỉ nhìn thấy chóp mũi cao thẳng.

Cảnh Thước nhìn ngó đột nhiên thầm nghĩ không một chút lý do --- nếu y nói lời giả dối hoặc là tương lai chọn "con đường" bên cạnh thì mình chắc chắn dùng hết thủ đoạn làm cho y hối hận vì đã đi vào cõi đời này.

Cảnh Thước nghĩ hung ác bao nhiêu nhưng thực tế lại nhìn chằm chằm người ta không nỡ dời mắt.

Lúc này Đoàn Vân Thâm bò lên giường, cậu thật sự buồn ngủ lắm rồi.

Vốn dĩ đêm đã khuya hơn nữa mấy ngày nay đều làm con cú bay tới chỗ Cảnh Thước nên cạn kiệt năng lượng là điều bình thường.

Cậu trèo lên giường, cởi giày rồi lăn vào chăn, Tiểu Cẩu Tử vội vàng tới giúp bàn tay tròn ủm kia cởϊ qυầи áo.

Cảnh Thước vẫn ở trên nóc nhà đợi cho phía dưới thổi tắt đèn, không còn nhìn rõ gì nữa.

Hạ Gíac bình thản nói: - Nếu ngài thật sự để ý đến thế thì bây giờ nhảy xuống viên phòng với người ta đi.

Cảnh Thước: - Sau đó nói cho y biết, hai chân ta vẫn bình thường khinh công lại giỏi, buổi tối đi lại ở trong cung thoải mái sao?

Đoàn Vân Thâm mà biết hai chân Cảnh Thước không sao thật ra cũng bình thường. Tạm thời không nhìn ra cậu có ý sẽ hại Cảnh Thước.

Nhưng thoạt nhìn cậu không phải là người thông minh, ngày nào đó sẽ nói lộ hết hoặc là bị người thông minh nói khách sáo sẽ lộ ra nên sẽ không tốt lắm.

Hạ Gíac suy nghĩ một cách thiếu đạo đức: - Có thể che mặt đi xuống, thật sự không được thì dùng sức mạnh, dù sao thảo dân thấy y không phải là đối thủ của ngài.

Ánh mắt Cảnh Thước ghét bỏ thờ ơ nhìn Hạ Gíac.

Không biết da mặt Hạ Gíac làm bằng vật gì, vẫn bình thản vô tư cười mỉm nhìn Cảnh Thước.

Mà Độ Nha theo bản năng căng thẳng phòng bị bạo quân đột nhiên đẩy tiểu công tử nhà mình rớt xuống nóc nhà, chuẩn bị sẵn sàng cứu người trước tiên.

Nào biết Cảnh Thước chỉ lạnh nhạt nhìn sau đó đứng lên rời khỏi nóc nhà cung điện, vài lần nhảy lên xuống rồi mất hút không thấy bóng dáng.

Độ Nha ngẩn người sau đó ôm lấy tiểu công tử nhà mình đuổi theo.

Bị Hạ Gíac kích động hơn nửa đêm đi xem náo nhiệt nên thực tế bọn họ vẫn còn chút chuyện chính sự chưa thương lượng.

Ví dụ như lần này Cảnh Dật sắp xếp quay về kinh, cái chết của Trần Hiển An, những mánh khóe ma quái hèn hạ của đảng thái hoàng thái hậu....

Đoàn Vân Thâm nằm ở trên giường đi vào giấc ngủ, nước miếng chảy dãi trên gối đầu.

Cái này gọi là người ngốc có phúc ngốc, Đoàn Vân Thâm suốt ngày nhọc lòng chỉ vì chuyện hôn môi kéo dài tánh mạng, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.

Một bên cậu nói nhảm với Tiểu Cẩu Tử, trong khi bên kia, Cảnh Thước gần như đã tự chinh phục chính mình, nhìn tiến độ cột chinh phục đang từ từ tăng lên.

Cái này gọi là nằm không cũng có kinh nghiệm, chẳng qua là thế thôi.

Sau khi Hạ Gíac cùng Cảnh Thước thương lượng chính sự xong, Độ Nha liền dẫn cậu ta rời khỏi hoàng cung.

Không biết có phải do câu nói kia của Đoàn Vân Thâm kí©h thí©ɧ Cảnh Thước mà đêm đó hắn nằm mơ.

Trong mơ, hắn vẫn còn là thiếu niên bị nhốt trong chuyện xưa không ra được.

Khi tỉnh lại, trán đẫm mồ hôi, Cảnh Thước ngồi dậy, mái tóc đen rũ lòa xòa như tơ lụa rơi xuống che khuất nửa khuôn mặt, càng tôn lên vẻ mặt mê hoặc người khác như nam hồ ly tinh, như diễm quỷ trong bóng đêm bước ra lấy mạng.

Một mình ngồi yên tĩnh một lát lại quay đầu nhìn bên gối trống rỗng.

... Có lẽ, thêm một người bên gối cũng không tệ lắm.

Nếu lúc này nhìn thấy người nào đó ngủ say bên gối, nói không chừng lòng sẽ an yên...

.. Vừa mới nghĩ đến đây Cảnh Thước đột nhiên sửng sốt thật giống như bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh hãi sau đó lại bất đắc dĩ cười chua sót.

Thật là....

Không thể hiểu sao lại quyết định nuôi người bên mình thì thôi đi, sao còn nghĩ để bên gối.

Người như mình mà người bên gối thật sự yên tâm đi vào giấc ngủ sao?

Không phải hắn chưa từng ngủ chung giường với Đoàn Vân Thâm, khi đó cậu chỉ cần trở mình thì hắn sẽ bừng tỉnh.

Đó là một loại bản năng bảo hộ bản thân, bất kì lúc nòa cũng phải đề phòng bất kì ai bên cạnh.

Cảnh Thước ấn ấn mi tâm, nghĩ đến lời nói tỏ lòng trung thành của cậu, cũng không phải không có ai nói qua, còn êm tai hơn một ngàn lần một vạn lần nhưng sao chỉ có một câu nói kia lại đi vào lòng hắn.