Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệ Hạ Vì Ta Làm Minh Quân

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoàn Vân Thâm:.......

Mình...mình lựa tối hôm nào cũng nhảy hồ?

........Ờm thôi quên đi, nhỡ chết đuối thì sao.

Tiểu Cẩu Tử: - Vốn dĩ võ không thành thì có thể qua làm quan văn, chỉ là thân thể của nhị công tử họ Hạ bị phế chịu đả kích lớn nên từ đây trở thành nhị thế tổ chơi bời lêu lổng nghe khúc xem kịch.

Tiểu Cẩu Tử thở dài một hơi: - Khi đó bệ hạ vẫn còn là thái tử - vẫn còn chưa điên như bây giờ, nhân từ thánh thiện, cần mẫn hiếu học. Lão tướng quân vì để cho con trai mình khôi phục từ trong đả kích mà để cho cậu ta giao hữu giải sầu liền đưa vào cung làm thư đồng cho thái tử, hai người cũng kết duyên từ đây.

Đoàn Vân Thâm nghe mà ngây ngẩn, nếu không phải tay mình còn bị Tiểu Cẩu Tử cầm lấy bôi thuốc quả thực muốn nắm hạt dưa vừa nghe vừa cắn.

Tiểu Cẩu Tử rắc thuốc bột đều đều trên miệng vết thương sau đó vừa bọc lại vừa kể Hạ Giác cùng Cảnh Thước gặp lén đính ước ở đầu cầu dưới ánh trăng, Cảnh Thước cầm cái yếm mà Hạ Giác tặng tương tư nhớ nhung còn Hạ Giác rơi lệ tới bình minh vì Cảnh Thước đón dâu.

Đoàn Vân Thâm:......

Cái đoạn này có hơi quen à, có phải pha trộn không ít thoại bản truyền thống rồi không? Hạ Giác phải giận dữ mà cho chìm hộp nữ trang nữa chứ nhỉ?

Còn cái yếm là sao chứ?

Lúc này Hạ Giác cười nghiêng ngả trong ngực Độ Nha ở trên nóc nhà, cậu ta cố nén cười mà thân thể run rẩy, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ vì nụ cười mà nheo lại, dựa hết vào Độ Nha chống đỡ giữ vững cân bằng.

Cảnh Thước lạnh lùng nhưng dáng vẻ đại khái muốn đem thái giám ở phía dưới kia ban cho Hạng Nhất Việt hành hung một trận.

Ngày thường Đoàn Vân Thâm không làm giá chủ tử mà ở chung bình đẳng với Tiểu Cẩu Tử nên khi nói chuyện không có kiêng kỵ làm cho nô tài không biết lớn nhỏ, nói những lời đại nghịch bất đạo.

Cuối cùng Tiểu Cẩu Tử tổng kết: - Người đối xử tốt với bệ hạ như vậy là không đáng. Vì sao lại hao tổn tâm cơ vì bệ hạ điên như thế, không bằng sớm tìm đường ra cho dù lấy lòng thái hoàng thái hậu nương nương cũng được mà.

Cảnh Thước ở trên nóc nhà hẫng một nhịp.

Tên thái giám này nói lâu như vậy chỉ để nhấn mạnh trọng điểm ở đây.

Đoàn Vân Thâm là hoàng tử nước Nam Du, bất kể cậu làm con tim đơn thuần ở dị quốc cầu sinh hay lưng đeo sứ mệnh nhiệm vụ cho nước nhà thì Cảnh Thước không phải là lựa chọn tốt nhất.

Ít nhất nhìn ở mặt ngoài thì không phải.

Thế lực ở trong triều, một bên là thái hoàng thái hậu, một bên là vương gia. Cảnh Thước bất quá chỉ là một con rối hoàng đế, cậu dù có lấy lòng hắn quả thật không hề đáng giá.

So với lãng phí thời gian với hắn còn không bằng tìm đường ra, tìm chỗ dựa khác.

Đoàn Vân Thâm dùng bàn tay tròn ủm che miệng ngáp một cái, hối hận sâu sắc vì ngay từ đầu tin vào những tin đồn của Tiểu Cẩu Tử, cùng lúc đó cậu tùy ý nói: - Tìm đường ra khác làm gì, con đường có bệ hạ không phải thẳng thớm rộng lớn sao?

Tiểu Cẩu Tử: ???

Đoàn Vân Thâm: - Tình huống cảu ta đặc thù, trước mắt chỉ có đi con đường có bệ hạ chứ không có người khác.

Tiểu Cẩu Tử: - Bệ hạ có thứ cho mà người khác không cho được sao?

- Có, ví dụ như....

Đoàn Vân Thâm ngừng lại, nói nửa thật nửa đùa: - Kỹ thuật hôn của bệ hạ không tệ nha, người khác không cho được đâu.

Tiểu Cẩu Tử trợn mắt há mồm, miệng hơi hé ra, choáng váng nhìn Vân phi.

Thì ra nương nương nhà mình là người sắt à?

Bởi vì bệ hạ điên có hàng to xài tốt nên mới khiến nương nương nhất quyết một lòng?

Này, này, này…

Trong đầu Tiểu Cẩu Tử xuất hiện hình ảnh nương nương nhà mình bị bạo quân âm ngoan đùa bỡn đến sụp đổ muốn ngừng mà không được. Lo lắng cho đôi chân tàn tật của bệ hạ điên, tư thế cơ thể nhất định là nương nương nhà mình ngồi ở trên người đối phương…

Tiểu Cẩu Tử bị kí©h thí©ɧ bởi hình ảnh, hận không thể tìm cái hố rồi chôn vùi mình vào trong đó, độ vô sỉ cao quá rồi.

Đoàn Vân Thâm: ??

Đoàn Vân Thâm: - Tuy rằng ta không biết ngươi đang suy diễn điều gì nhưng ngay lập tức dừng lại trong đầu cho ta.

Tiểu Cẩu Tử che khuôn mặt đỏ bừng của mình: - Nô tài có tội.

.

Ba con “mèo hoang” trên nóc nhà cũng sững sờ tại chỗ.

Cảnh Thước nghe thế, cứ cảm thấy trong lòng như bị phỏng ----- đầu ngón tay đông cứng trong trời đông giá rét đột nhiên chạm phải một tách trà nóng.

Y nói, ở trước mặt chỉ có con đường có mình không có người khác.

Suy nghĩ cuồn cuộn tuôn trào lên, Cảnh Thước nghĩ rằng lời nói đó có thể có rất nhiều cách hiểu khác.

Đây chỉ là lời nói đùa vui qua loa nhất thời của Đoàn Vân Thâm.

Có lẽ y có sứ mệnh ở triều đình nên biểu hiện trung trinh đối với mình vào lúc này chỉ là ngụy trang để che đậy, tin đồn về vu cổ "Sau khi cưới mỗi ngày đều cần một nụ hôn nếu không sẽ chết", có lẽ.........
« Chương TrướcChương Tiếp »