Chương 22: Vương gia keo kiệt

Cảnh Dật mỉm cười nhìn Đoàn Vân Thâm, nhìn chằm chằm vào từng biến hóa nhỏ trên vẻ mặt cậu.

Đoàn Vân Thâm hoàn toàn không biết tới sự giám sát này, lễ phép nói: "Nô tài không giúp được ngài cái gì, thật hổ thẹn."

Một bên khách sáo một bên chuẩn bị đưa tay ra đón - không nhặt thì không nhặt sao, đưa miễn phí thứ gì đó thì tại sao mình lại không muốn?

Nhưng trước khi cậu kịp chạm vào vật đó, Cảnh Dật đã thu hồi lại chiếc nanh sói.

Đoàn Vân Thâm: ?

Cảnh Dật có vẻ cũng không thật sự muốn đưa, liền cười nói: "Nếu công công đã nói như vậy, ta cũng không ép."

Đoàn Vân Thâm: ...

Sao mà keo kiệt vậy?

Sau khi hai người tạm biệt, Đoàn Vân Thâm xoay người rời đi.

Mặc quần áo của một thái giám mà bước đi rất uy nghiêm hùng dũng oai vệ.

Nửa đêm rồi còn đυ.ng phải chuyện gì đâu không. Vô duyên vô cớ chạm phải củ khoai phỏng tay coi như xong còn bị đùa cợt nữa chứ.

Đoàn Vân Thâm bước đi thật xa, trong khi Cảnh Dật vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng cậu, khiến hai cung nữ đón "khoai tây phỏng tay" dẫn đường có chút bối rối.

Tiểu cung nữ: "Vương gia?"

Cảnh Dật cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, mỉm cười với hai cung nữ rồi quay người rời đi.

Tiểu cung nữ: ?

Cảnh Dật thẳng hướng ra khỏi cung, bước đi đầy kiên quyết và tự tin, không hề tỏ ra lạc lối.

Sau khi ra khỏi cổng cung, một chiếc xe ngựa từ phủ vương gia đã đợi sẵn.

Có gã sai vặt cầm đèn, người lái xe ngựa cộng thêm lính bảo vệ có thể nói tạo nên một cảnh tượng hoành tráng.

Cảnh Dật xốc rèm xe ra, trong xe quả nhiên có người ngồi.

Người nọ mặc đồ vải, nhìn thì trẻ tuổi nhưng dung mạo xấu xí. Với lại dung mạo không xuất chúng cũng thôi đi, cố tình còn nhăn nhó, nhìn kiểu gì cũng thấy thô lỗ.

Lúc này, rõ ràng nhìn quần áo y chỉnh tề sạch sẽ, chất liệu tươm tất nhưng khí chất của kẻ xui xẻo lại đặc biệt đến mức độc đáo dù có mặc lụa là, sa tanh cũng giống như ăn trộm, từ đầu đến chân toát ra hương vị nghèo túng thất bại.

Người nọ nhìn thấy Cảnh Dật đi vào liền hỏi: "Sao vương gia về muộn thế, trong cung xảy ra chuyện làm vướng chân sao?"

Người nọ tên là Chu Bất Ngu, là mưu sĩ của Cảnh Dật.

Cảnh Dật ngồi trong xe ngựa, nhìn Chu Bất Ngu một bên nói chuyện cùng mình một bên vội vàng giấu chiếc bánh nướng gặm một nửa vào tay áo.

Cảnh Dật: “Không hẳn là vướng chân, chỉ là ta tò mò ở lại lâu hơn một chút thôi.”

Chu Bất Ngu ngạc nhiên hỏi: “Trong cung có chuyện gì mà khiến vương gia tò mò đến mức lúc này mới về? Thảo dân cũng muốn nghe một chút.”

Khuôn mặt của người vừa gặp hiện lên trong đầu Cảnh Dật: “Sủng phi của Tiểu Thước.”

Chu Bất Ngu không lên tiếng, chờ Cảnh Dật nói tiếp.

Cảnh Dật: “Vốn dĩ ta chỉ tò mò xem người như thế nào mà có thể sống cạnh một kẻ máu lạnh bạc tình như Tiểu Thước. Nhưng khi ta nhìn thấy...”

Chu Bất Ngu trả lời rất đúng lúc: “Ngài kinh diễm hay thất vọng?”

Cảnh Nghi: “Không, chỉ là ngạc nhiên thôi.”

Vẻ mặt gã dường như có chút hồi tưởng.

Vân phi đó trông rất giống người trong trí nhớ.

Năm đó, Cảnh Dật từ bỏ cẩm y ngọc thực của hoàng thất để gia nhập binh nghiệp hành quân đánh giặc. Bây giờ khi người ngoài nói về điều này, họ nói rằng đó là vì gã đại nghĩa cao thượng chính trực, bỏ vinh hoa phú quý để giữ nhà yên nước.

Nhưng đối với bản thân Cảnh Dật mà nói, chẳng qua là gã cùng đường buông tay - nếu thua da ngựa bọc thây vô danh vô tính nhưng nếu thắng, gã sẽ có năng lực để đứng lên đối kháng chiến đấu.

Năm đó Cảnh Dật không được sủng ái, mẫu phi mất sớm, vả lại nhà mẹ đẻ chỉ là quan nhỏ nên không giúp được gì nhiều cho gã.

Dưỡng mẫu Hứa thái hoàng thái phi cứng đấy nhưng đáng tiếc lại không thông minh lắm, hay ghen tuông và thích gây rắc rối.

Cảnh Dịch muốn tiến lên phía trước, không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Gã không nhận được bất kỳ sự ưu đãi nào trong quân, thay vào đó gã nhận được rất nhiều cái nhìn lạnh lùng trong quân đội vì thân phận là một "hoàng tử vô dụng không được sủng", ở trong quân, người nịnh nọt ghét bỏ vì "không được sủng", còn người ngay thẳng ghét bỏ vì gã là người "hoàng thất".

Trước khi mọi âm mưu kế hoạch của gã được triển khai, gã đã theo quân đội gặp gỡ chiến sự, gã bị thương bởi những mũi tên loạn lạc sau đó lạc quân và suýt chết trong sa mạc.

Khi đó, gã gặp một thiếu niên du mục đã cứu mạng mình.

Người ấy chăn đàn dê và nuôi vài con sói, những con sói tuân theo mệnh lệnh và giúp chăn dê, chúng được huấn luyện ngoan ngoãn như chó.

Thiếu niên kia mang theo gã lang thang trong ba tháng, chữa lành vết thương rồi họ chia tay.

Khi chia tay, gã tặng cho thiếu niên kia một khối ngọc bội và nói cho gã biết rằng nếu sau này gặp được quân đội bọn họ thì ngọc bội này sẽ bảo vệ mạng sống của cậu.

Lúc ấy thiếu niên kia mỉm cười và đáp lễ lại cho gã một chiếc răng sói.

Cảnh Dật: “Sau này ta có phái người đi tìm người thiếu niên kia ở khu vực đó, nhưng không tìm thấy dấu vết gì cả.”

Chu Bất Ngu nghe vậy, gãi gãi lông mày một cách mất hình tượng.

Hành động này khiến y trông chẳng có chút phong độ nào, giống như một phu tử già nghèo kiết hủ lậu quê mùa.

Chu Bất Ngu: “Vương gia cảm thấy Vân phi chính là thiếu niên kia sao?”

"Mặt mày thân hình rất giống nhau." Sau đó, gã nói thêm: "Chỉ vậy thôi".

Chu Bất Ngu lắc đầu nói: “Thảo dân cảm thấy nếu chỉ có mặt mày thân hình tương tự thì vương gia nên bỏ qua chuyện này. Vân phi là hoàng tử của nước Nam Du còn thiếu niên tự do tiêu sái trong miệng vương gia phải là dân chăn nuôi, hoàng tử không có cơ hội tự do như vậy. Ngài nhận sai người rồi."

Cảnh Dật nghe xong mỉm cười không nói gì.

Chu Bất Ngu: “Vương gia ngay từ đầu định đi gặp Vân phi, chắc không phải chỉ vì tò mò thôi?”

Cảnh Dật không giấu diếm, cười nói: “Cháu trai ngoan của ta là hạng người gì thì ta và ngươi đều biết rất rõ. Ta nghĩ Vân phi ở bên cạnh nó lại không biết tính nó, không khỏi có vài phần đáng thương. Vốn muốn nói một phần nhưng lúc đó ta nhầm tưởng mình gặp lại người xưa nên quên mất."

Nói mịt mờ quá.

Phiên dịch một chút, có lẽ là: Nghe nói cháu trai Cảnh Thước có người thân thiết, ta không thích nên muốn châm ngòi gây sự.

Chu Bất Ngu: “Vương gia, thảo dân có một chuyện khó hiểu."

Cảnh Dật: “Chuyện gì?”

Chu Bất Ngu: "Tính cách của vương gia rất khiêm tốn, độ lượng rộng rãi khiến thảo dân bội phục, không chuyện ác nào không làm đó mới là sơn tặc thổ phỉ, vương gia có thể cho bọn hắn một cơ hội hối cải để làm người mới, sao chỉ có mỗi đương kim thánh thượng... Có vẻ khó tha thứ."

Cảnh Dật cười nói: “Ta tất nhiên không thể dung thứ cho một vị bệ hạ có thể dùng gậy đánh chết mẫu phi ngay trong đêm lên ngôi. Nghe nói đêm đó, nó đã đánh bằng côn sắt suốt hai canh giờ và ở bên cạnh nhìn mẫu phi bị từng côn đánh nát cột sống, trên mặt đất máu chảy thành sông, mẫu phi kêu rên thê lương cầu xin tha thứ quỳ rạp trên mặt đất tắt thở không còn sống."

Cảnh Dật cong môi lên, nụ cười có chút lạnh lùng, từ dáng vẻ này có thể biết gã và Cảnh Thước có cùng một dòng máu.

“Một người có thể tàn nhẫn với mẫu thân đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, liệu còn có thể yêu thương những lê dân bá tánh không liên quan?”

Mỗi người mỗi khác.

Nếu năm đó mình có quyền, mẫu thân của mình có lẽ sẽ không phải chết.

Và khi có được quyền lực, việc đầu tiên mà hắn làm là để mẫu thân chết.

Điều này làm cho gã sao có thể không ghét hắn?