Chương 21: Gặp được vương gia

Đối với Đoàn Vân Thâm mà nói, đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Nhưng đối với Cảnh Dật, đó là một cuộc gặp gỡ được sắp đặt một cách ngẫu hứng.

Sau khi Đoàn Vân Thâm thành công hôn trộm kéo dài được tính mạng từ Cảnh Thước, cậu dự định trực tiếp về cung trải giường ngủ.

Lúc này cậu vẫn mặc quần áo thái giám, dù sao nơi nơi đi lại vào đêm khuya sẽ thuận tiện hơn.

Nhưng chính bộ quần áo của thái giám lại khiến cậu gặp rắc rối.

Trên đường về, cậu bị một thanh niên ăn mặc sang trọng gọi lại vì tưởng cậu là một thái giám.

Gã nói rằng mình đã lạc đường trong ngự hoa viên và hy vọng Đoàn Vân Thâm sẽ đưa mình ra khỏi cung điện.

Gã trông tao nhã, trên môi nở nụ cười, nhìn dường như là một người rất dễ nói chuyện.

Đoàn Vân Thâm đối với sự sắp đặt của thế giới này không biết nhiều. Tuy cậu ở đây đã lâu, nhưng những người mà cậu nhìn thấy tới tới lui lui trong cung chỉ có thái hoàng thái hậu, Cảnh Thước và thái phi.

Nói đúng ra, có vẻ như ngoại trừ Cảnh Thước, cậu chưa từng gặp người đàn ông nào khác.

Lúc này lại có người mặc quần áo xa hoa đi dạo tùy tiện quanh ngự hoa viên, chắc hẳn không phải là người đơn giản.

Đoàn Vân Thâm lại nhìn khuôn mặt đối phương rất đẹp trai, thoạt nhìn không giống vật hi sinh sẽ chết trong ba tập phim.

Dựa trên bài vở mà Đoàn Vân Thâm học được khi xem phim tình cảm ngôn tình cung đình cùng mẹ mình, chắc chắn vị này chính là nhân vật tàn nhẫn tiếu lí tàng đao.

Đoàn Vân Thâm không phải là người thông minh, may mắn thay cậu trời sinh là kẻ an nhàn, không thích gây chuyện. Nếu có thể nằm yên một chỗ thì tuyệt đối không chịu đứng dậy.

Đối với cậu bây giờ, nếu mỗi ngày có thể nhận được một nụ hôn, bình bình yên yên kéo dài mạng sống, sau đó mỗi ngày nằm trong cung ăn đồ ngon thì cuộc sống này đã rất thoải mái rồi.

Cho nên thoạt nhìn là biết phiền toái lớn đưa lên cửa, Đoàn Vân Thâm vẫn xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Cậu giống như một nô tài chân chính cúi đầu đáp: “Nô tài mới vào cung không lâu, còn chưa ghi nhớ đường đi trong cung, thực sự không biết đường ra khỏi cung.”

Cảnh Dật nghe xong mỉm cười nói: “Vậy, xin hỏi công công muốn đi đâu? Dù sao bây giờ ta cũng đang lạc đường, không bằng đi theo công công một đoạn, có lẽ may mắn tìm được đường ra khỏi cung điện."

Đoàn Vân Thâm: Nói chuyện ngiêm túc đi, đừng có đi bài vở ngôn tình như thế, tôi hoảng đấy!

Mà người ta đã nói đến thế, xem ra mình không thể từ chối được nữa.

Nhưng Đoàn Vân Thâm cũng gặp rắc rối, cậu không biết mình đi đâu? Vốn muốn về cung nhưng hiện tại lại không thể mang người này về cung của mình.

Cậu bất đắc dĩ đứng dậy, quyết định bắt đầu dạo quanh cung điện, khi nào gặp thái giám và cung nữ mới, cậu sẽ ném củ khoai tây nóng hổi này cho họ rồi quay trở lại cung điện.

Sau khi Đoàn Vân Thâm đứng dậy, Cảnh Dật có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu.

Dù sao trước đó do cậu đóng vai thái giám nên phải cúi đầu quỳ dưới đất, dưới ánh đèn mờ mịt, thật khó nhìn rõ.

Trước đó Cảnh Dật đã nghe nói Hứa thái hoàng thái phi mách với gã rằng bạo quân vì yêu phi mà thay đổi tính tình, vẫn luôn bảo vệ cậu. Đương nhiên, trong lòng gã cũng có chút tò mò đối với "Yêu phi " này, lúc này Đoàn Vân Thâm đứng dậy, Cảnh Dật vô thức nhìn cậu.

Dung mạo Đoàn Vân Thâm có chút kỳ lạ mang vài phần phong tình dị vực, màu da hơi hơi sậm, may mắn là trong đêm tối không thấy rõ.

Dung mạo sắc nét hơn người trung nguyên, trong trẻo thuần khiết giống như rượu xuân say lòng người.

Cảnh Dật sau khi nhìn thấy tướng mạo của Đoàn Vân Thâm, vô thức giật mình: "Sao lại là ngươi?"

Đoàn Vân Thâm: "Sao?"

Cảnh Dật: ...

Cảnh Dật cẩn thận nhìn vào dung mạo của Đoàn Vân Thâm, so sánh với hình ảnh cũ mơ hồ trong đầu mình, chiều cao, dung mạo, nét mặt mơ hồ - tất cả đều trùng lặp với người đó.

Nhưng ánh mắt Đoàn Vân Thâm nhìn gã xa lạ không giống như giả bộ.

-- Cậu không nhớ mình sao?

------Hay mình nhận sai người?

Vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Dật không kéo dài bao lâu, chỉ trong giây lát gã đã lấy lại tinh thần, mỉm cười ôn hòa với Đoàn Vân Thâm, sau đó nói: “Làm phiền công công dẫn đường."

Đoạn Vân Thâm không mấy quen thuộc đường đi trong cung điện, trong lòng kêu khổ.

Tuy rằng cậu không có mắt sau gáy nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông phía sau luôn nhìn về phía mình, mang theo cảm giác dò xét.

Ánh mắt đó khiến da đầu Đoàn Vân Thâm tê dại.

“Trên người công công có giấu thứ gì ăn ngon đúng không??”

Giọng nói của người đàn ông phía sau đột nhiên vang lên, mang theo chút trêu chọc.

Đoàn Vân Thâm hiện tại không mang theo đồ ăn ngon, nhưng trước đó quả thật có mang theo một ít.

Cảnh Dật: “Có vẻ như ... Bánh bát trân?"

...Mũi chó?

Trước đó đúng là cậu mang bánh bát trân cho Cảnh Thước.

Thực tế mũi Cảnh Dật sao có thể nhạy cảm như vậy? Chẳng qua là trước khi lại đây có người nói cho gã.

Đoàn Vân thâm chạy đến chỗ Cảnh Thước vào đêm khuya. Mặc dù tưởng rằng mình không bị phát hiện.

Nhưng chuyện như vậy không có cách nào có thể giấu được những người thông minh trong cung điện.

May mắn thay, hậu cung của Cảnh Thước thực sự quá sạch sẽ, đếm tới đếm lui chỉ có một phi tần là Đoàn Vân Thâm.

Những người còn lại chỉ là người già như thái hoàng thái hậu, thái phi đều tập trung vào việc tranh giành quyền lực, nên tất nhiên không ai để ở trong lòng hoặc nhắm con mắt mở con mắt cho cái chiêu trò nhỏ nhoi "Tranh thủ tình cảm mị vua" của Đoàn Vân Thâm.

Cậu nghe Cảnh Dật tự nói một mình, lại không trả lời, tựa như không nghe thấy.

Cảnh Dật dường như không nhận ra có điều gì không ổn. Gã nói với Đoàn Vân Thâm một cách quen thuộc: "Trên người công công có còn không? Nếu còn thì cho ta một miếng cũng được."

Đoàn Vân Thâm thắc mắc tại sao người này lại nói nhiều như vậy.

Đoàn Vân Thâm: “Không còn nữa, nô tài đưa hết cho người khác rồi.”

Cảnh Dật có vẻ cũng không tiếc nuối cho lắm, cười nói: “Trên người ta vẫn còn, công công có muốn ăn không?”

Đoàn Vân Thâm: ...

Người nọ nói xong liền đưa nó ra.

Quả thực là bánh bát trân nhìn có vẻ thơm, ngon miệng.

Đoàn Vân Thâm sửng sốt, ngay cả giấy dầu bao cũng không có, hắn giấu ở đâu vậy? Trong tay áo hả?

Người anh em làm gì vậy? Hơn nửa đêm ngăn cản tôi và nhất quyết yêu cầu tôi dẫn đường thậm chí còn nói chuyện nhảm với tôi, ai không biết còn tưởng rằng anh muốn "chơi" tôi đấy.

Đúng lúc này, cậu gặp được hai cung nữ.

Đoàn Vân hít sâu một hơi.

Hai cung nữ đều là người lâu năm trong cung, đương nhiên biết Cảnh Dật, thấy Cảnh Dật đến gần, liền quỳ xuống hành lễ.

Đoàn Vân Thâm không chút do dự ném củ khoai nóng này đi, ném cho hai cung nữ, giải thích rằng vị này cần rời khỏi cung, cần người dẫn đường.

Cảnh Dật không có ý làm phiền nữa nhưng khi rời đi được hai bước, đột nhiên gã quay người lại cười nói: “Công công dẫn đường cho ta lâu vậy, chi bằng ta tặng cái này cho về công công coi như tạ lễ"

Đoàn Vân thâm nhìn qua, mới phát hiện người đàn ông đưa vật lạ không phải là vàng bạc ngọc bích mà là một vật nhỏ.

Không biết nên nói sao, thứ đó trông giống như một chiếc răng sói.

Sao gã lại có thứ như vậy? Theo lý thuyết chỉ có một số quốc gia du mục mới có thứ này - chẳng hạn như Nam Du.