Chương 20: Gặm xong là chạy

Đoàn Vân Thâm thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết, Cảnh Thước như muốn nuốt hết toàn bộ hơi thở của cậu.

Đoàn Vân Thâm không nghĩ tới mình sẽ trải nghiệm tiết mục ngắn như thế: “Chỉ cần ta nuốt sạch không khí của ái phi thì ái phi sẽ chết vì thiếu oxy".

Mẹ nó đây không phải là hôn kéo dài mạng sống mà là hôn đoạt mạng.

Đoàn Vân Thâm là một xử nam hai đời —— trước khi xuyên sách ở thế kỷ 21 và sau khi xuyên sách ở thế giới này, vẫn là xử nam, thật sự thiếu thốn kinh nghiệm liên quan tới chuyện đó, không nghĩ là CPU vận hành mạnh mẽ thì trong đầu sẽ trống rỗng.

Dù sao chờ đầu óc trở về vị trí cũ, cậu đã ngồi trong ngực bạo quân—— thiếu oxy dẫn tới chân mềm.

Đoàn Vân Thâm hoảng hốt vừa lăn vừa bò xuống từ trên đùi Cảnh Thước.

Người này vốn dĩ hai chân tàn tật, tàn tật thì chắc chắn hai chân yếu ớt, mà mình đặt mông ngồi lên xương đùi nhỡ gãy mất thì chỉnh thế nào.

Cảnh Thước thấy cậu sợ hãi lại chật vật, càng thêm tin tưởng trong lòng người này quan tâm mình, đây là lo lắng chân mình tàn tật.

Đoàn Vân Thâm nghĩ thầm, cái chân này mà gãy thật thì bạo quân tuyệt đối sẽ sai người kéo mình ra ngoài chôn luôn!

Hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng dùng móng heo sờ sờ lại nhéo nhéo, xác nhận xương đùi bạo quân không có việc gì, sau đó mới nâng mu bàn tay xoa xoa đôi môi ướŧ áŧ vì hôn.

Cả người y như chuột đυ.ng phải mèo, tay cũng không biết bỏ ở đâu.

Bản thân cũng không biết mình làm sao ra khỏi cung điện Cảnh Thước.

Thời điểm nhảy ra cửa sổ còn làm rớt hộp đồ ăn, lộp bộp loảng xoảng, chắc đồ sứ bên trong đã biến thành một đống mảnh vỡ.

Đoàn Vân Thâm cũng không kiểm tra mà ôm hộp đồ ăn nhanh chân chạy mất. Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên là kinh động tới thị vệ.

Đúng là có thị vệ vừa mới bước chân chuẩn bị qua bắt người, đã bị một người khác túm chặt.

Thị vệ Giáp:?

Thị vệ Ất ra hiệu.

Thị vệ Giáp:????

Thị vệ Ất:....

Thị vệ Ất: “Hạng thống lĩnh có dặn, nửa đêm canh ba nếu có con mèo chuồn ra khỏi cung bệ hạ thì không được ngăn trở.”

Thị vệ giáp: “?? Hạng thống lĩnh nói là mèo nhưng vừa rồi là người chạy ra.”

Thị vệ Ất: “........”

Ngu chết đi được.

Việc này nói là Hạng Nhất Việt dặn dò còn không bằng nói là khẩu dụ của Cảnh Thước.

Nếu thật sự Đoàn Vân Thâm đến mỗi đêm, chỉ sợ sớm hay muộn sẽ bị bắt được. Cậu ngốc thật sự, làm gì sẽ có nhiều lần may mắn đến thế.

Cảnh Thước ngồi ở trong điện, lật tiếp quyển sách dạy đánh cờ trong tay, có vẻ nhàn nhã lại chuyên chú, nhưng chỉ có chính hắn biết hiện tại trong lòng sung sướиɠ, cảm xúc này chống đỡ cho trái tim khô kiệt của mình.

Sách dạy đánh cờ lại một tờ lật qua.

Đối với Cảnh Thước mà nói, thiên hạ là bàn cờ, tất cả mọi người là quân cờ trên bàn cờ, bao gồm chính hắn.

Chỉ là hắn muốn cái bàn cờ naỳ đi vào hướng thảm thiết, mà không phải thắng được. Hắn muốn mỗi người chết không được tử tế, cuối cùng người thua hai bàn tay trắng thua hết cả bàn cờ, người thắng cũng là thắng thảm sống không bằng chết.

Chỉ là lúc này, hắn thu Đoàn Vân Thâm vào bên người mình. Thậm chí còn suy nghĩ cẩn thận quân cờ này có lợi gì.

Cảnh Thước thản nhiên lật qua một tờ, bên môi vô thức cười cười.

Cảnh Thước đã quên, chơi cờ khi sai một quân sẽ thua cả ván.

Hắn thả một biến số lớn như vậy tại bên người, làm sao có thể bảo đảm tương lai giống như bản thân đã an bài phát triển.

Đoàn Vân Thâm là biến số, cũng là âm phúc cho thiên hạ.

Cậu cứu Cảnh Thước, cũng cứu thiên hạ.

Đoàn Vân Thâm bị Cảnh Thước cưỡng hôn, bị kí©h thí©ɧ không nhỏ, cũng đêm đó nằm mơ tầm bậy tầm bạ.

Cậu mơ thấy bạo quân cầm kiếm đặt trên cổ mình, buộc cậu ngủ hắn, không ngủ liền phải chém chết mình —— đúng vậy, là buộc cậu ngủ hắn, chứ không phải bảo cậu cho hắn ngủ.

Đoàn Vân Thâm bị doạ tỉnh, nằm ở trên giường trừng mắt to như chuông đồng ngây người hai giây, sau đó trong đầu liền xuất hiện âm thanh hệ thống.

Hệ thống có vẻ cũng thấy cảnh trong mơ của Đoàn Vân Thâm, lúc này tức hộc máu spam trong đầu cậu, nó giận mắng cậu không biết xấu hổ. Lượng từ ngữ mắng chửi người có thể nói tuyệt, tuyệt đối không làm thất vọng fan cuồng.

Đoàn Vân Thâm nghe mà đau đầu, lần đầu tiên vào buổi tối nằm mơ ngay sau đó bị hệ thống oanh tạc, ai mà chịu nổi, vì thế đơn phương mở ra che chắn đối với hệ thống.

Hiện tại cậu lâm vào triết học tự ngẫm —— sở dĩ Trang Chu mơ thấy bướm là vì bướm muốn ngủ với Trang Chu, hay là vì Trang Chu muốn ngủ với bướm?

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Cẩu Tử mang theo vài cung nữ tới hầu hạ Đoàn Vân Thâm thức dậy, liền thấy cậu mang một đôi gấu trúc mắt, dáng dấp như cái xác không hồn.

Vào lúc ban đêm cậu còn không muốn đi tìm mỹ nhân bạo quân.

Trước kia phần lớn đều do cậu hôn bạo quân cho nên ai cũng thân thiết hữu hảo, môi dán dán là được cho nên trình độ tiếp thu đối với hôn môi kéo dài mạng sống vẫn còn tính tốt đẹp.

Nhưng hiện tại bạo quân hôn cậu còn hôn mạnh bạo bất nhân, làm cho cậu có hơi rối loạn.

Nhưng vẫn phải kéo dài tánh mạng, Đoàn Vân Thâm cọ tới cọ lui lề mề nhưng vẫn đến cung điện Cảnh Thước trước giờ Tý.

Ngày hôm qua để lại bóng ma tâm lý quá lớn, cho nên lần này cậu hạ quyết tâm, đi vào gặm một ngụm liền chạy.

Thật đúng là gặm một ngụm liền chạy.

Vừa vào cửa sổ rơi xuống đất là thỉnh an trước tiên, thỉnh an xong lại thỉnh tội, Cảnh Thước còn chưa hiểu gì cậu thỉnh tội gì thì cậu đã bổ nhào lại đây “Chụt” một cái, ở trên môi Cảnh Thước cắn một ngụm.

Cắn xong một bên nói “Thần cáo lui”, một bên xách giày chạy mất.

Liền mạch lưu loát.

Cảnh Thước:........

Đoàn Vân Thâm vừa chạy thì nóc nhà có hai người nhảy xuống —— Độ Nha ôm Hạ Giác, rơi xuống đất uyển chuyển nhẹ nhàng.

Hạ Giác cười hì hì, xem náo nhiệt xem đến vui vẻ.

Cảnh Thước: “……”

Cảnh Thước quay đầu, phát hiện trên bàn có gói giấy bao lại bị Đoàn Vân Thâm ném xuống, trong có bánh ngọt, mỗi bánh thiếu một góc hình ánh trăng khuyết, tất cả đều bị cắn quá một ngụm.

........Nào có cách thử độc như vậy?

Hạ Giác hiếm khi bắt đầu cảm thấy người này thú vị.

Hạ Giác cười nói: “Người thú vị như vậy nên giấu cho kỹ, hôm nay hoàng thúc của ngài đã về kinh. Thời gian các người đối chọi gay gắt không ngắn, chỉ sợ gã cũng nghe nói tới sủng phi, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với người đó."

Cảnh Thước dùng tay vân vê một khối bánh ngọt vẫn im lặng.

Hạ Giác vẫn tán gẫu: “Lại nói tiếp, thảo dân nghe nói hôm nay vương gia tiến cung gặp Hứa thái hoàng thái phi, bà ta hung hăng tố cáo ngài.”

Lúc trước Hứa thái hoàng thái phi tìm Đoàn Vân Thâm gây phiền toái, Cảnh Thước che chở cho cậu, sắp xếp người dạy dỗ bà ta.

Cảnh Thước nghe đến đó bỗng ngưng lại: “Hôm nay gã tiến cung?”

Hạ Giác: “Đúng vậy, giờ dậu tiến cung, gã về kinh bận rộn tiếp nhận công việc mà vẫn có thể rút ra thời gian gặp Hứa thái hoàng thái phi, xem ra vì nhận cái danh có hiếu cũng cố gắng hết sức lực.”

Cảnh Thước: “Khi nào ra cung?”

Hạ Giác:.........

Hạ Giác: “Không có nghe nói, chắc vẫn chưa ra cung.”

Hứa thái hoàng thái phi coi Cảnh Dật là chỗ dựa vào lớn nhất tất nhiên tìm mọi cách thân cận lấy lòng, giả bộ thân thiện.

Giờ dậu Cảnh Dật mới tiến cung, Hứa thái hoàng thái phi giữ người lại dùng bữa tối, rồi lôi kéo nói chuyện nhà, lúc này tuy rằng đêm đã khuya nhưng gã còn chưa rời cung.

Một bên khác, Đoàn Vân Thâm gặm một ngụm liền chạy, trên đường trở về liền đυ.ng phải một người mà cậu chưa từng gặp qua ở trong cung.