Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệ Hạ Vì Ta Làm Minh Quân

Chương 18: Màu môi nhạt nhẽo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoàn Vân Thâm vừa tỉnh dậy đã là hừng đông, thức dậy mà đầu mơ hồ một lát sau mới giật mình nhớ ra mình đang làm gối đầu cho bạo quân nhưng quay đầu không nhìn thấy hắn đâu, lúc này mới phát hiện mình đã về lại cung.

Đừng nói là cậu mà ngay cả Tiểu Cẩu Tử cũng kinh ngạc, ngày hôm qua sau khi cậu đi, Tiểu Cẩu Tử vẫn canh giữ ở cửa đại điện, cả đêm cũng chưa chợp mắt, ai biết cậu làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện trong điện.

Tiểu Cẩu Tử cảm thấy dường như cậu có yêu thuật.

Trong hoàng cung vẫn luôn lưu truyền yêu phi đến từ biên cương của nước nhỏ tinh thông vu cổ thuật.

Đoàn Vân Thâm không rảnh bận tâm đến tâm trạng của Tiểu Cẩu Tử, cậu nhớ đến hai bóng đen đêm qua mà mình lại thức dậy ở trong cung của chính mình.

Cậu cuống quýt phái Tiểu Cẩu Tử đi ra ngoài hỏi thăm đêm qua bạo quân có gặp thích khách không, sau đó biết được hắn không có gì khác thường mới ổn định lại.

Không có thích khách mà mình lại thấy bóng người rồi vô thức trở về cung….

Đoàn Vân Thâm không thể kết luận được gì mà trí tưởng tượng lại thiếu thốn, bị dáng vẻ Tiểu Cẩu Tử nơm nớp lo sợ cuối cùng vỗ đùi cho ra kết quả trong cung có chuyện mà quỷ.

Vào lúc ban đêm đi tìm bạo quân, cậu xách theo hộp đồ ăn nhân tiện còn mang theo một xấp phù màu vàng.

Phù là do cậu bảo Tiểu Cẩu Tử làm ra, một đống thật dày không biết Tiểu Cẩu Tử lấy đâu ra bản lĩnh tìm được thứ này.

Hôm nay trèo qua cửa sổ, thấy Cảnh Thước không chép tâm kinh mà tiện tay lật một quyển sách dạy đánh cờ, thấy cậu bò vào cũng không còn kinh ngạc.

Đoàn Vân Thâm thả hộp đồ ăn xuống rồi móc một đống phù từ trong ngực ra, không nói gì mà bắt đầu dán khắp phòng.

Buộc Cảnh Thước thong dong bình tĩnh không nhịn được cũng phải xem náo nhiệt, ánh mắt dời khỏi quyển sách đánh cờ đi theo cậu, nhìn ái phi nhảy nhót dán phù khắp phòng.

Đoàn Vân Thâm cũng không phải không biết nặng nhẹ, dán xong còn biết che dấu một chút, dùng màn trướng che đi, dùng chân đèn chắn lại, không dán ở những chỗ ngoài sáng mà ngược lại nhét vào trong các góc.

Trong tay còn lại một tấm phù duy nhất, gấp gọn lại nhét vào trong túi thơm sau đó đi tới trước mặt Cảnh Thước, hành lễ vấn an rồi nói một tiếng đắc tội rồi kéo áo hắn ra nhét nó vào trong ngực hắn.

Bùa hộ mệnh.

Cảnh Thước: “…….”

Đoàn Vân Thâm nhét xong còn vỗ vỗ ngực hắn.

Cảnh Thước: “Ái phi làm gì vậy?”

Đoàn Vân Thâm: “Đuổi quỷ giữ mạng, trấn trạch hộ nhà.”

Cảnh Thước: ?

Cậu tỉ mỉ kể lại đêm qua mình nhìn thấy hai bóng đen rồi đột nhiên té xỉu sau đó tỉnh lại ở cung điện của mình nên chắc chắn cho ra kết luận --- bệ hạ bị ác quỷ quấn thân.

Cảnh Thước nhướng mày tuy cảm thấy cậu suy nghĩ có hơi trong sáng thoát tục đến lạ kỳ nhưng hắn cũng không nói ra chính mình đã đưa cậu về cung, cho nên im lặng, sắc mặt thản nhiên nhìn lại quyển sách dạy đánh cờ.

Nhưng lòng lại không ở quyển sách, ánh mắt nhìn quyển sách rồi lại dời đi, vươn tay móc túi thơm từ trong ngực ra.

Đoàn Vân Thâm nhìn hắn móc ra, cậu liền đưa tay cướp lấy, cướp xong lại nhét vào trong ngực hắn.

Cảnh Thước: “Túi thơm do ái phi thêu?”

Đoàn Vân Thâm: “…….”

Không có đâu.

Cậu sai Tiểu Cẩu Tử tìm vài túi thơm, cho cậu một cái, cho Cảnh Thước một cái rồi trả lại cho Tiểu Cẩu Tử một cái, đều là bùa hộ mệnh.

Cảnh Thước nhìn sắc mặt cậu liền biết đáp án, một lần nữa lấy rồi ném lại trên người cậu, dường như lơ đãng nói: “Trẫm là chân long thiên tử, ái phi đưa cho trẫm để trừ quỷ gì đấy, ý là nói trẫm làm vua bất nhân sẽ bị quỷ quấn thân sao?”

Đoàn Vân Thâm: …….

Tôi không có, tôi không có nha, anh đừng có nói bậy.

Anh nói lý được không, tôi rõ ràng lo lắng cho anh bị oan hồn lấy mạng, anh mà chết lấy ai kéo dài mạng sống cho tôi.

Cảnh Thước: “Không nói gì là chấp nhận.”

Đoàn Vân Thâm: “Thần sợ.”

Hắn không giận, nói là giận còn không bằng nói chọc người ta.

Nhưng chỉ sợ chính hắn cũng không nhận ra mình có tâm tư trêu cợt cậu.

Cảnh Thước: “Ồ? Sợ ư?”

Đoàn Vân Thâm: “…..”

Đoàn Vân Thâm không phải người thích bị chọc mà Cảnh Thước cũng không phải người thích chọc. Hai người lúng ta lúng túng giằng co ở đàng kia, cậu bắt đầu lo lắng mình có bị kéo ra ngoài đánh mông không ----- cái loại đánh bằng trượng, hắn vươn tay cầm túi thơm từ trên tay cậu: "Ái phi muốn xum xoe mượn thứ gì đó của phủ nội vụ đến lừa bịp trẫm?"

Đoàn Vân Thâm: "Hả?"

Cảnh Thước: "Không phải tự mình thêu sao?"

À......

Trọng điểm ở chỗ này hả?

Đoàn Vân Thâm: "Thần về sẽ thêu cho bệ hạ một cái khác?"

Cảnh Thước nhướng mày không nói nhưng dường như khá vừa lòng.

Cậu thở dài một hơi trong lòng, căn bản không biết tai bay vạ gió tới thế nào. Lúc này cậu mở cái hộp ra, đặc biệt khôn ngoan hiểu chuuyện nếm một hơi thử độc ở mỗi dạng đồ ăn sau đó đem chiếc đũa đưa cho Cảnh Thước.

Hôm nay nhìn mấy món ăn cũng nhìn ra có lòng, lấy thanh đạm làm chủ, đồ ăn không nhiều không ít chỉ vì lo lắng mang theo bất tiện cho nên không có canh.

Dựa vào lương tâm mà nói thì đêm qua cậu thấy Cảnh Thước khó chịu thành ra như thế, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, thân thể ran lẩy bẩy nhưng không gọi thái y, không có ai hầu hạ. Đoàn Vân Thâm ít nhiều cũng có vài phần cảm thấy đối phương đáng thương cho nên cũng để tâm đến đồ ăn hôm nay.

Cảnh Thước không nhận đũa mà chỉ gật đầu một cái ý bảo cậu để một bên rõ ràng không định ăn.

Hắn thật quái lạ, bánh ngọt ngày hôm qua bản thân không ăn. Nhưng khi hạ giác cầm lên thì hắn lại quát lớn bảo đối phương "thả xuống".

Hôm nay xem ra cũng không định ăn.

Đoàn Vân Thâm tất nhiên không cam lòng, đồ ăn mang đến rồi chẳng lẽ cậu lại mang hết về?

Cậu vẫn giữ nguyên đưa đũa, hắn cũng không nhận chỉ nhìn sách dạy đánh cờ không đáp lại cậu.

Ngay lúc tay Đoàn Vân Thâm cứng ngắc đến sắp phát run, rốt cuộc Cảnh Thước ngẩng đầu lên.

Cảnh Thước: "Ái phi định như thế mãi?"

Đoàn Vân Thâm: "???"

Cảnh Thước: "Trẫm tưởng là ái phi tìm đến trẫm vì chuyện khác."

Đoàn Vân Thâm: "......"

À... Thật là có.

Đôi mắt Cảnh Thước trầm tĩnh như trước nhưng không hiểu sao Đoàn Vân Thâm cảm thấy tâm trạng người này không tồi.

Cảm giác thấp thoáng như xem náo nhiệt, ánh mắt dừng ở trên người mình chờ mong mỗi một hành động của mình. Giống như hành vi đơn thuần như vậy có thể làm cho hắn vui vẻ.

Đoàn Vân Thâm: "....."

Cảm giác thật sự rất kì diệu, cậu chuyên môn ngắt lời xoay người gắp một miếng măng đưa đến bên môi Cảnh Thước: "Bệ hạ ăn trước vài thứ..."

Miếng măng đưa tới bên môi Cảnh Thước, Đoàn Vân Thâm vì tránh đi tầm mắt hắn lúc này mới có động tác gắp đồ ăn, tất nhiên, ánh mắt cũng dừng ở bên môi hắn.

Sắc môi hắn tái nhợt không giống như nữ tử đỏ tươi như ráng chiều hay anh đào mà thoạt nhìn ướŧ áŧ khiến người ta miên man bất định.

Nếu cắn lên...

Đúng vào lúc này Cảnh Thước dựa sát vào há mồm cắn miếng măng.

Đoàn Vân Thâm kinh hãi theo bản năng lui về phía sau, bản thân cũng không biết mình hoảng làm chi.

Theo bản năng cậu nhìn về phía Cảnh Thước, thấy người này không chút gợn sóng nhai nuốt.

Mỹ nhân mang khuôn mặt nam hồ ly tinh, rõ ràng hắn không làm gì nhưng dường như đã câu mất hồn cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »