Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệ Hạ Vì Ta Làm Minh Quân

Chương 17: Muốn gϊếŧ cậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ý đồ của Cảnh Thước rất rõ ràng, hắn muốn dùng cánh tay của Đoàn Vân Thâm làm gối người.

Đoàn Vân Thâm bị mắc kẹt ở đầu giường như một cây cọc gỗ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Mặc dù trước đó hai người đã ngủ với nhau, nhưng khi nghe mỹ nhân bạo quân đưa ra yêu cầu như vậy, chung quy vẫn cảm thấy có chút ái muội.

Cố tình Cảnh Thước nói một cách quang minh chính đại giống như một đứa trẻ kiêu ngạo lại ngây thơ, không hề suy nghĩ quá nhiều khi nói, chỉ đưa ra yêu cầu của mình.

Gối đầu quá cứng cho nên muốn trưng dụng cánh tay của ái phi - chỉ vậy thôi.

Cảnh Thước nhìn thấy Đoàn Vân Thâm ngơ ngác đứng ở nơi đó, thờ ơ nói: “Hay là ái phi muốn ta gọi người vào bây giờ, tháo cánh tay của ái phi xuống để làm gối cho trẫm?”

Đoàn Vân Thâm: ...

Được rồi, anh ác.

...Anh gọi người vào được thì sai người ta lấy cho cái gối mềm hơn khó lắm à? Đừng có đòi chém cánh tay tôi chứ?!

Hãy làm một con người đi!

Đoàn Vân Thâm một bên oán thầm một bên đá giày ra, leo lên giường nhỏ.

Cậu không chui vào chăn vì trước đó đã dùng nó để “cuộn” hắn lại. Thế là cậu tìm một chỗ nằm cạnh cái chăn, sau đó lôi chiếc gối ban đầu ra, đặt tay vào đó. .

Bạo quân gối lên cánh tay cậu ngửa mặt ngủ, nhắm mắt lại.

Đoàn Vân Thâm cũng không ngủ được, chỉ có thể nhìn nghiêng khuôn mặt của hắn, không khỏi thở dài, lông mi của người này thật sự rất dài, nhìn từ bên cạnh càng thấy rõ, làn da trắng nõn nhưng tái nhợt.

Trông giống như một nam hồ ly tinh thiếu tinh khí và sắp chết đói.

Đoàn Vân Thâm yên lặng thở dài trong lòng, thầm nghĩ, nếu đây thật sự chỉ là một nam hồ ly tinh đói bụng thì dễ giải quyết hơn.

Lúc này Cảnh Thước dù nhắm mắt cũng không thể ngủ được, mọi bộ phận trên cơ thể đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu có thể cảm nhận được toàn thân hắn run rẩy nhẹ. Chưa được nửa chén trà nhỏ, người này ra mồ hôi thấm ướt cánh tay cậu.

Đoàn Vân Thâm có chút lo lắng, muốn giúp hắn lau mồ hôi, nhưng lại sợ người này đã ngủ rồi, nếu mình tùy tiện làm ngược lại sẽ quấy rầy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cậu dù sao cũng không ngủ được liền nhìn mặt nghiêng của Cảnh Thước, đầu óc trống rỗng.

Khi những hạt mồ hôi lăn trên tóc hắn lần thứ bảy, Đoàn Vân Thâm ma xui quỷ khiến có xung động muốn kéo hắn qua ôm.

Có lẽ đó là sự tiếc nuối đơn thuần muốn bày tỏ “Tôi ở đây, tôi biết anh đang đau đớn và tôi muốn giúp anh”.

Cậu bị chính suy nghĩ đó làm cho kinh ngạc.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng “cạch” nhẹ nhàng.

Đoàn Vân Thâm nháy mắt cảnh giác, nửa người động đậy lên nhìn sang. Chỉ thấy hai người mặc áo đồ đen lăn vào, người cao hơn ôm người lùn.

"Ai..." Đoàn Vân Thâm vừa mới thốt ra một âm tiết. Người đàn ông cao lớn đối diện đã giơ tay dùng vật gì đó giống như một hòn sỏi đánh vào người cậu.

Cơ thể cậu mềm nhũn khi bị điểm trúng huyệt đạo châm cứu, nằm úp sấp xuống giường và hôn mê.

Biến hóa xảy ra, nhưng Cảnh Thước lại không có chút phản ứng nào.

Sau khi hai người kia đến bên giường, Cảnh Thước mở mắt ra nói: “Ta nghĩ đêm qua ngươi sẽ tới.”

Đợi khi hai người kia kéo khăn đen che mặt ra, bên dưới là khuôn mặt tuấn tú như thư sinh của Hà Giác.

Hà Giác cười nói: "Tối qua thảo dân đi xử lý một số việc, hơn nữa, không phải ngài vẫn còn sống đấy sao?"

Hà Giác vừa nói vừa nhìn hai chiếc bánh ngọt ở đầu giường, nhất thời không phát hiện có chỗ khuyết bị cắn qua, thuận tay lấy một cái bỏ vào miệng.

"Bỏ nó xuống." Cảnh Thước không vui.

Hà Giác nhướng mày, hứng thú nhìn chiếc bánh trong tay, mới phát hiện thiếu mất một góc nhỏ hình trăng khuyết.

Cậu ta nhìn về phía Đoàn Vân Thâm đang ngủ ở bên góc giường nhỏ: "Đây là vị kia do nước Nam Du phái tới sao?"

Cảnh Thước trả lời một nẻo: “Thuốc đâu?”

Người đàn ông mặc đồ đen đứng im lặng bên cạnh đương nhiên là Độ Nha, lúc này y lấy ra một chiếc bình sứ bằng quả lê có vết nứt nhỏ đưa cho Cảnh Thước.

Thái hoàng thái hậu muốn dùng thuốc để kiềm chế Cảnh Thước, nhưng hắn tất nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.

Trong những năm qua, một số người dưới quyền Cảnh Thước đã bước đầu phát triển nghiên cứu chế tạo các loại thuốc thay thế. Mặc dù không thể chữa khỏi hoặc giải độc nhưng chúng có thể giảm bớt nỗi đau do nghiện thuốc.

Chỉ là trong cung có rất nhiều người trà trộn, mà hắn lại trời sanh tính đa nghi, trong cung khó có thể tin tưởng bất kỳ ai. Cho nên loại thuốc này không phải lúc nào cũng cất giữ trong cung, mà thời điểm cần đến thì sai Hà Giác làm ra rồi đưa vào.

Sau khi Cảnh Thước uống thuốc, mới cảm giác côn trùng cắn bò trong cơ thể dần dần lắng xuống.

Cậu ta nhìn người này uống thuốc, sau đó nói: "Thảo dân đã diệt Trần Hiển An dưới danh nghĩa của huynh trưởng thần vào đêm qua."

Cảnh Thước: “Độ Nha ra tay?”

Hà Giác cười nói: “Đương nhiên, không phải ngài không biết y cùng huynh trưởng của thảo dân có cùng một khuôn mặt y như khắc chung khuôn mẫu. Nếu anh ta ra tay, tự nhiên sẽ có người chứng minh hung thủ chính là huynh trưởng của thảo dân.”

Hầu hết người kinh thành đều biết nhị công tử của phủ tướng quân là một người tàn tật, mắc bệnh, không thể tự bảo vệ mình nên luôn đi cùng với một người bảo vệ đeo mặt nạ đen.

Người bình thường chỉ biết thị vệ này cực kỳ giỏi võ, nhưng ngoại hình lại xấu xí khó khó có thể gặp người cho nên mới đeo chiếc mặt nạ đen. Nhưng ít người biết rằng chiếc mặt nạ đen này che đi khuôn mặt giống tướng quân đến 90%. .

Cảnh Thước: “Đừng nói là Độ Nha ra tay, cho dù huynh trưởng ngươi thật sự gϊếŧ Trần Hiển An, căn bản không ai có thể động vào gã.”

Huynh trưởng của Hà Giác, Hà Cần là một vị tướng đương triều, gã tay cầm trọng binh và giao hảo với vương gia Cảnh Dật. Cho dù không đề cập tới gia thế, lúc này Hà Cần lẽ ra phải canh giữ biên cương, cách kinh thành đâu chỉ ngàn vạn dặm.

Thật nực cười biết bao khi gϊếŧ người ở cách xa hàng ngàn dặm. Việc vu oan này vô căn cứ và không thể làm gì được gã.

Hơn nữa, thân phận Trần Hiển An đặc thù, đảng thái hoàng thái hậu vì ngăn chặn gièm pha của mình bị bại lộ, sẽ không tiến hành điều tra kỹ lưỡng mà chỉ làm qua loa.

Hà Giác tất nhiên cũng biết điểm này, nhếch khóe miệng như không có chuyện gì: “Gϊếŧ người chỉ là để trút giận cho những người lính biên cương đã chết vô ích mà thôi.”

Cảnh Thước: "Thật sao?"

Hà Giác cười nói: "Ngài nói đi?"

Việc gϊếŧ Trần Hiển An tuyệt đối không thể chỉ vì xả giận, cả hai người đều biết điều đó ở trong lòng.

Hai người chơi đánh đố quá bí hiểm, Hà Giác cũng không có ý định ở lại lâu, hàn huyên mấy câu liền được Độ Nha ôm mang ra ngoài cửa sổ.

Độ Nha đương thời là cao thủ, ra vào tường cung không khó, chưa kể còn Hạng Nhất Việt làm thống lĩnh thị vệ nhắm mắt làm ngơ.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Cảnh Thước và Đoàn Vân Thâm đang mê man.

Cảnh Thước quay đầu nhìn Đoàn Vân Thâm - cậu vẫn nhắm mắt, cánh tay còn vắt ngang gần hết cái giường nhỏ, vốn dĩ làm đệm đặt dưới cổ hắn.

Sự khó chịu của Cảnh Thước lúc này đã dịu đi một chút, hắn đương nhiên không có ý định nằm trên chiếc giường nhỏ nữa, hắn đứng dậy đi xuống, hành động tự nhiên đi tới ngồi xuống chiếc xe lăn trước bàn gỗ tử đàn.

Hắn cầm bút chép vài dòng tâm kinh.

Càng viết càng nhanh mà nét chữ cũng dần trở nên cẩu thả.

Ước chừng chép được nửa tờ giấy, chữ viết trên giấy đã rồng bay phượng múa thoăn thoắt, nghiễm nhiên không còn nét chữ như trước nữa.

Cuối cùng, Cảnh Thước hít một hơi thật sâu, đặt bút xuống. Sau đó quay xe lăn, khống chế tới mép giường nhỏ.

Đoàn Vân Thâm ngủ rất say, cậu chưa từng làm sai chuyện gì, tất nhiên không sợ ác mộng.

Cú đánh của độ nha tuy không làm cậu bị thương mà chỉ khiến cậu chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng nếu không có sự kí©h thí©ɧ từ bên ngoài, e rằng tối nay cậu sẽ không thể tỉnh lại.

Cảnh Thước chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, trong lòng vô cớ dâng lên một ít ý nghĩ đen tối xấu xa.

---Muốn bóp chết người này ngay tại đây.

Lúc này nhìn cậu có vẻ khá tốt, ngốc chút nhưng lại khiến người ta cảm thấy rằng cậu hết sức chân thành. Đối với hắn cũng tốt, khi hắn gặp nạn bị thương chịu khổ chịu nạn, cậu đều cầm trái tim tiến sát lại.

—— Nếu không cứ như vậy bóp cổ cậu cho đến chết.

Chỉ cần chết ở đây, cậu sẽ không có cơ hội phản bội mình, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc của mình nữa.

Cảnh Thước im lặng nhìn Đoàn Vân Thâm hồi lâu, những ý niệm chứa đầy nọc độc đen ngòm lần lượt hiện ra.

Hắn có một ngàn một vạn cách và lý do để gϊếŧ người này.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ đứng lên khỏi xe lăn, bế Đoàn Vân Thâm từ trên giường lên sau đó nương bóng đêm đi ra ngoài cửa sổ, xuyên qua nóc cung điện, cuối cùng dừng lại trước cung điện của Đoàn Vân Thâm, đi vào trong đó rồi đặt cậu đang ngủ lên giường.

Trước khi rời đi, hắn suy nghĩ một chút rồi đắp chăn cho cậu. Bắt chước cách đối xử của cậu với hắn, cuộn cậu lại.

Nếu người này thực sự cần nụ hôn của hắn mỗi ngày thì chắc chắn tối mai cậu sẽ đến tìm hắn phải không?
« Chương TrướcChương Tiếp »