*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu*, dân gian nô nức trẩy hội. Tuyên đế một lòng muốn hẹn Chu Huyên ra ngoài đạp thanh, hạ triều liền không triệu đại thần nghị sự. Cung nhân đã chuẩn bị xe ngựa từ sớm, Vương Nghĩa lại thay hắn an bài mấy Ngự lâm quân hộ giá, đánh xe đến ngoài cửa thành tây hội hợp cùng Chu Huyên.
[*
hay còn gọi là
Long Sĩ Đầu. Theo phong tục có từ thời Phục Hy của người Trung Quốc, thì ngày mùng hai tháng hai hằng năm là ngày Long Vương ngẩng đầu, cho mưa xuống và gọi mùa xuân về, vì vậy đây được xem là một ngày may mắn và tốt đẹp. Vào ngày này, mọi người thường mang trâu ra cày, khắp nơi đều náo nhiệt vui mừng.]
Mưa bụi nhẵn mịn bay đầy trời, nhưng lại không làm ướt được xiêm y. Cỏ non xanh biếc lấm tấm trên mặt đất, non mịn như nhung, thập phần mới mẻ thú vị. Tuyên đế một tay vén mành, nhìn mọi người qua lại trên đường lớn, trong lòng nảy sinh cảm giác thoải mái tự tại khó tả, loại cảm giác này khi thưởng cảnh trong cung không cách nào có được.
Ra tới cửa thành tây, Tuyên đế liền nhìn thấy Chu Huyên một thân cẩm y xanh thẫm đã chờ sẵn ở đó. Y cưỡi một con hắc mã bốn vó đạp tuyết**, biểu tình tiêu sái thản nhiên, trong tay còn phất phơ thưởng thức một cành liễu, nhìn không ra khí thế uy nghiêm của ngày thường, ngược lại giống như quý công tử nhà giàu đi hẹn hò.
Tuyên đế bất giác cười khẽ thành tiếng, xốc màn xe kêu lên: “A Huyên, đến bên này!”
Chu Huyên hai mắt chớp động, quay đầu ngựa hướng về phía hắn đi tới. Nhưng còn chưa kịp bước đến trước xe ngựa của Tuyên đế, tươi cười sáng lạn trên mặt bỗng chốc thu hồi hơn phân nửa, lãnh đạm khách sáo hướng về phía xe ngựa gật đầu, hô to: “Không thể tưởng được quyến sủng trên người tiểu Phượng lang quân lại to lớn như vậy, Thất lang cùng ta ước hẹn du xuân, vẫn không quên mang theo Phượng lang đồng hành.”
Tuyên đế nghe xong có chút sửng sốt ― hắn vốn tính toán cùng Chu Huyên lén lút gặp gỡ, cũng không có triệu qua Phượng Huyền, thế nào mà y có thể cùng tới được? Chẳng lẽ lại là Vương Nghĩa?
Tuyên đế trong lòng xót xa, vội xốc màn xe lên hẳn, khom lưng chui ra. Theo ánh mắt của Chu Huyên nhìn lại, mới phát hiện Phượng Huyền đã thay đổi một thân thường phục gia đinh, cưỡi ngựa đi phía trước xa giá, cung kính khiêm nhường hướng về phía Chu Huyên trả lời: “Chủ thượng đi ra ngoài chính là đại sự. Ngoài thành ngư long hỗn tạp, vạn nhất có kẻ lớn mật va chạm chủ thượng, Chu công mặc dù võ công hơn người, nhưng cũng chỉ có một thân sức lực, chưa chắc có thể hộ giá chu toàn. Vả lại đây là chức trách của Phượng Huyền, không dám có mảy may sơ suất, dù cho Chu công không vui, ta cũng không thể không hộ giá theo cùng.”
Lời này của y nói đến đúng lý hợp tình, lại thập phần quang minh chính đại, không chỗ chê trách. Trong lòng Chu Huyên dù không vui, nhưng cũng không thể ngang ngạnh nói y không được đi theo hộ giá. Vì thế liền không thèm đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn về phía Tuyên đế: “Thời tiết đẹp như vậy, Thất lang sao không cưỡi ngựa mà lại ngồi xe?”
Tuyên đế hoảng hốt cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Bất quá Chu Huyên hẳn là không biết chuyện của Phượng Huyền, không đến mức ghen tị đi? Hơn nữa thái độ Phượng Huyền tự nhiên, nói một hồi đều chỉ vì an toàn của hắn, không có ý tứ khác…… Hắn có chút chột dạ mà nhìn hai người, trong lòng bất chợt lại nghĩ tới tình cảnh ăn tết hỗn loạn ngày đó ― nếu hôm nay lại đến một hồi ba người chung giường như thế, thể diện của hắn chỉ sợ đến kiếp sau mới có thể nhặt lên được.
Tuyệt không thể để hai người này cùng đi!
Tuyên đế sắc mặt ửng hồng
(vì xấu hổ), ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Huyền trấn an: “Có A Huyên ở đây, Phượng lang thật sự không cần lo lắng an nguy của ta. Mấy ngày nay ngươi cũng bị liên luỵ nhiều rồi, an tâm về nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”
Nguyên lai người mà trong lòng bệ hạ hướng tới chính là Đại tướng quân.
Phượng Huyền không khỏi có chút ảm đạm, nhưng nhìn đến thần sắc bất an trên mặt Tuyên đế, lại luyến tiếc làm hắn khó xử, bèn từ trên ngựa khom người đáp: “Phượng Huyền tuân mệnh. Chỉ là tục ngữ có câu ‘thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường’*. Chu công tuy trung trực đáng tin cậy, nhưng lại thế đơn lực bạc, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một người tất nhiên ứng phó không xuể. Trong lúc du ngoạn, thỉnh chủ thượng lấy an toàn làm trọng, chớ để người hầu cùng thị vệ rời xa.”
[*
tấm thân nghìn vàng, không thể ngồi tại nơi đổ nát.]
Tuyên đế xem mặt đoán ý, cảm thấy y không giống biết được cái gì, liền áp xuống những ý niệm kỳ cục, hướng y cười dịu dàng: “Phượng lang yên tâm, ta tự nhiên sẽ cẩn thận, du ngoạn một lát liền sẽ hồi cung.”
Phượng Huyền lại hướng Chu Huyên chắp tay: “Chủ thượng giao lại cho Chu công, mong Chu công tận tâm tận lực, chớ để chủ thượng gặp phải nguy hiểm.”
Chu Huyên cũng thận trọng đáp: “Ta tất nhiên sẽ tận lực hộ chủ, thỉnh Phượng lang an tâm.”
Phượng Huyền lại hướng Tuyên đế ôm quyền bái biệt, cưỡi ngựa đi vòng vào trong thành. Chu Huyên nhìn theo đến khi bóng dáng y hoàn toàn biến mất, mới một lần nữa lộ ra tươi cười, đem ngựa kề sát tới bên cạnh xa giá, thấp giọng hỏi Tuyên đế: “Thời tiết tốt như vậy, Thất lang sao không cùng ta cưỡi ngựa, cùng với bá tánh hưởng thụ thú vui du xuân?”
Tâm tư Tuyên đế vẫn còn đặt vài phần trên người Phượng Huyền, phản ứng chậm một nhịp, đợi phục hồi lại tinh thần, đã bị Chu Huyên kéo lên ngựa của y. Hắn kinh ngạc nhìn Chu Huyên, vội vàng kêu lên: “A Huyên, trẫm cùng ngươi cưỡi chung một con ngựa, thật không hợp lễ pháp……”
Chu Huyên hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa một cái, cười dài một tiếng, ngựa liền phóng đi, đem xe ngựa cùng quân sĩ tùy giá ném lại xa xa phía sau. Chu Huyên từ bên hông tháo xuống một cái mũ đội đầu có màn che để Tuyên đế mang lên, đem Tuyên đế gắt gao ôm vào trong ngực, vòng qua vô số sĩ tử du xuân, hướng về Tây Sơn chạy băng băng không ngừng.
Tuyên đế khẩn trương bắt lấy mũ che, thấp giọng oán hận nói: “A Huyên làm việc sao lỗ mãng như thế? Đám nội thị cùng Ngự lâm quân đều nhìn thấy. Quân thần ngồi chung một xe, đã phải chịu người bắt bẽ, nay lại còn cưỡi chung một con ngựa, ngay cả bá tánh cũng phải chê cười……”
Chu Huyên gác đầu lên vai Tuyên đế, khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc ― dù sao triều thần đều đã lén truyền tai nhau đến không ra hình dạng gì rồi, thay vì để bọn họ lưu truyền nhàn thoại giữa Tuyên đế và Phượng Huyền, chi bằng để bọn họ lưu truyền giai thoại của chính mình. Đợi đến khi người trong thiên hạ đều biết, y mới có thể thong dong mà tiến thân, quang minh chính đại làm người bên gối Tuyên đế.
Chỉ là y cũng hiểu Tuyên đế xưa nay sĩ diện, việc này có thể làm nhưng không thể nói, bèn im lặng, tùy ý để Tuyên đế nói liên miên oán trách không ngừng suốt dọc đường.
Ngựa của Chu Huyên là lương câu bảo mã Tây Nhung, mặc dù chở hai người, vẫn bỏ xa đám người ngựa tùy giá phía sau. Ngựa phi hơn mười dặm, bóng dáng đoàn thị vệ phía sau Tuyên đế cùng Chu Huyên đều đã không thấy, hai người cưỡi chung một con ngựa, thản nhiên dạo bước trong không gian mênh mông
xanh rờn của Tây Sơn.
Nơi đây không thấy du khách đạp thanh. Chu Huyên ôm Tuyên đế vào lòng, bàn tay xâm nhập vào trong lớp màn sa của mũ che, mơn trớn mò về phía vạt áo Tuyên đế, hô hấp càng lúc càng thô nặng, hơi thở ấm áp phả thẳng vào cổ Tuyên đế.
Tâm Tuyên đế như con thỏ nhảy loạn không ngừng, vội vàng bắt lấy tay y, quay đầu nhìn ra bốn phía, thấp giọng trách mắng: “Dừng tay! Xung quanh nếu có người thì phải làm sao? Trong chốc lát Ngự lâm quân cũng sẽ tìm tới đây. Khó khăn lắm mới có dịp ra cung một bữa, đừng chỉ nghĩ tới loại sự tình này, trước tiên cứ thong thả nhìn xem cảnh sắc, rồi tìm một chỗ có thể dừng chân……”
Nói đến cùng, hắn cũng là vì việc này mới đem Chu Huyên gọi tới, hiện tại có chút không tự tin mà cự tuyệt. Thanh âm Tuyên đế càng lúc càng nhỏ, song khủy tay lại vẫn dùng lực chống về phía sau, nghĩ muốn tạo ra một khoảng cách nhất định giữa hắn và Chu Huyên.
Chu Huyên lại càng ôm chặt lấy, ngón tay đã tìm đến trước ngực Tuyên đế, kề sát bên tai hắn hỏi: “Thất lang sợ bị người nhìn thấy sao? Chúng ta vốn chính là đang ở giữa thanh thiên bạch nhật, còn cần phải che che dấu dấu cái gì?” Thanh âm của y càng thêm triền miên, đâm thẳng vào lòng Tuyên đế: “Ta có chuyện muốn hỏi Thất lang, ngươi nếu trả lời tốt, ta liền mang ngươi đến chỗ nghỉ ngơi, bằng không chúng ta liền hướng thẳng chỗ đông người bên kia mà đi.”
Tuyên đế cố nén cảm xúc trướng đau tê ngứa vì bị đùa giỡn, áp chế ngọn lửa đang dâng lên từ trong cơ thể, thấp giọng khiển trách: “Mau, mau lấy tay ra ngoài, há có thể…… ở bên ngoài làm loại sự tình này……”
Chu Huyên lại nhích đầu đến càng gần, cách lớp sa mỏng của mũ che khẽ liếʍ vành tai mượt mà của hắn. Cảm giác ướŧ áŧ trơn láng kì dị trên vành tai bắt đầu lan tràn từng chút một đến trên má, ngay sau đó lại hóa thành lạnh lẽo, đan xen mà kí©h thí©ɧ Tuyên đế, khiến eo hắn càng lúc càng mềm nhũn, không thể tự giữ mà dựa vào trong lòng Chu Huyên, thanh âm như tiếng muỗi vo ve: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Động tác của Chu Huyên hơi hòa hoãn, một bàn tay đặt lên dải lụa bên hông Tuyên đế, từ tốn hỏi: “Phượng Huyền bắt đầu hầu hạ từ khi nào?”
Y đã biết, Chu Huyên đều đã biết!
Thanh âm này thập phần nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng Tuyên đế lại cảm thấy như sét đánh bên tai, cả kinh đến nỗi cơ hồ lập tức nhảy dựng lên từ trên lưng ngựa, rồi lại bị Chu Huyên gắt gao ấn chặt xuống, một chút cũng không cho nhúc nhích. Trong lòng hắn rét run từng đợt, lời thốt ra khỏi miệng liền cà lăm đứt khúc: “Cái gì…… trẫm cùng Phượng khanh có thể có cái gì…… Ngươi, ngươi như thế nào biết được……”
Hắn nói năng đến lộn xộn, không biết chính mình đang nói cái gì. Mà Chu Huyên lại cương quyết không chịu dễ dàng buông tha, tay trái từ đai lưng xuyên vào bên trong thẳng xuống phía dưới, nắm chặt long căn nửa tỉnh nửa mê nhẹ nhàng di chuyển, tiếp tục truy vấn: “Phượng khanh…… Thất lang gọi đến thật thuận miệng, thật thân mật. Lúc trước hắn nhập kinh, Thất lang sao không nói rõ cho ta biết? Ta dung được Tạ Nhân, tự nhiên cũng dung được hắn, chỉ là không thể chịu nổi việc ngươi đau khổ lừa gạt ta như vậy mà thôi.”
Tuyên đế hít một ngụm khí lạnh, theo động tác của y, lập tức kẹp chặt hai chân. Đáng tiếc bọn họ hiện tại đang ở trên lưng ngựa, động tác của hai người khiến con ngựa dưới thân bỗng nhiên loạn động mà phóng đi. May mà thuật cưỡi ngựa của Chu Huyên rất tốt, phản ứng lại nhanh, lập tức rút tay ra túm chặt dây cương, mới không khiến cả hai ngã nhào xuống.
Tốc độ của ngựa thực nhanh liền chậm lại, Tuyên đế kinh hồn táng đảm, lại thấp thoáng nghe được tiếng người vang lên ngoài bìa rừng, tựa hồ là có rất nhiều nam tử trẻ tuổi, đang ngâm thơ cười đùa. Hắn dùng khuỷu tay huých nhẹ Chu Huyên, thấp giọng phân phó: “Mau đi chỗ của ngươi, nơi này có người, để bọn họ thấy được thì phải làm sao?”
Chu Huyên lại ở trên long căn nhéo một cái, đem Tuyên đế ấn vào trong lòng ngực của mình, thản nhiên cười nói: “Thất lang mang theo mũ sa che chắn, ai có thể nhận ra ngươi chứ? Chỉ cần ngươi đem tình cảnh Phượng Huyền vào cung nói cho ta biết, ta liền mang ngươi trở về, được không?”
Mặc dù là hỏi, nhưng động tác trên tay lại không cho phép cự tuyệt. Chu Huyên tay trái khảy nhẹ vật đang nóng rực phía dưới của Tuyên đế, tay phải lôi kéo cương ngựa mò vào trước ngực Tuyên đế, đem dây cương ma sát lên đầu nhũ đang sưng to dựng thẳng của hắn. Da thịt non mịn nơi đây chưa từng tiếp xúc qua đồ vật thô ráp như vậy, tuy rằng bị chà sát đến đau đớn, nhưng lại mang đến kí©h thí©ɧ mới lạ vô cùng.
Thần trí Tuyên đế đã hoàn toàn rơi xuống chỗ bị kí©h thí©ɧ không ngừng kia, thân thể mềm mại dán vào người Chu Huyên, miệng vô thức phát ra rêи ɾỉ nhỏ vụn, sau đó đem thân thể hướng vào trong lòng bàn tay Chu Huyên mà khẽ cọ. Ánh mắt Chu Huyên lập tức tối sầm, động tác càng thêm nặng nề, xoa niết đến nỗi Tuyên đế ăn đau hừ một tiếng, rồi lại bị kɧoáı ©ảʍ vô hạn ẩn chứa trong đau đớn điều khiển, lần thứ hai hướng về phía trước cong người lên.
Cái tay phía dưới của Chu Huyên theo long căn chậm rãi trượt xuống càng sâu, xuyên qua giữa hai tiểu túi, sờ đến huyệt động đã bắt đầu co rút khó nhịn.
Y liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo, đầu ngón tay ở nơi đó nhẹ nhàng ấn vào, thân thể đã rục rịch mà dán đến chỗ giữa hai cánh mông của Tuyên đế, tâm tư lại xuất hiện một loại bi thương khó tả: “Thần đã lâu chưa hồi kinh, thân thể bệ hạ lại vẫn mẫn cảm như thế, xem ra Phượng Huyền thật am hiểu chuyện chăn gối, tận trung mà hầu hạ a.”
Tuyên đế nghe y nói xong, lập tức thanh tỉnh vài phần, vô lực lắc đầu đáp: “A Huyên, việc của Phượng khanh trở về lại nói…… Nơi này có người……”
Chu Huyên cúi đầu ở bên tóc mai Tuyên đế ấn xuống một nụ hôn, thật sâu thở dài: “Thất lang yên tâm, ta cũng không muốn để người khác thấy được bộ dáng động lòng người như vậy của ngươi. Chỉ là sự tình giữa ngươi và Phượng Huyền, người trong thiên hạ đều biết, ngươi lại còn muốn gạt ta, thật sự làm ta đau lòng……”
Y quay đầu ngựa, hai chân thúc nhẹ một cái, hướng thẳng vào chỗ rừng sâu mà đi, tay như cũ đặt ở chỗ giữa hai mông Tuyên đế xoa nắn khai thác, đem ngón trỏ chậm rãi đẩy vào u cốc đã ướŧ áŧ kia.
**
hắc mã bốn vó đạp tuyết: