Trong Văn Đức Điện đã sớm bố trí tốt bàn tiệc, chỗ ngồi lại được sắp xếp không giống như yến tiệc ngày thường, Tuyên đế một mình ngồi trên cao, Thuần Vu Gia cùng Phượng Huyền phân ra ngồi dưới bậc, mà là cùng ngồi cạnh nhau như mới vừa nãy trong Thủy Các, một cái bàn tròn cùng ba cái ghế lót đệm nhung, vẫn là Tuyên đế ngồi ở giữa, Thuần Vu Gia cùng Phượng Huyền phân ra trái phải mỗi người một bên.
Ánh đèn trong cung điện đình cao cao, giá cắm nến lại thiếu đi vài cái, làm cho không gian có vẻ u ám. Vương Nghĩa đi đưa Từ Văn Chiêu tới chỗ nghỉ ngơi đã trở về, ở trong điện hầu hạ Tuyên đế dùng bữa. Bất quá thực nhanh y liền phát hiện, có hai vị đại thần ở đây liền không tới phiên y hầu hạ, tuy rằng hai người kia không giống y một ánh mắt một động tác, nhưng Tuyên đế đang vì chiến sự ở tiền tuyến mà cao hứng, lại có chút men say, người khác gắp cái gì liền ăn cái đó, một chút cũng không bắt bẻ.
Đương nhiên, cũng phải xem cái ‘người khác’ này là ai. Vương Nghĩa tương đối rõ ràng, Tuyên đế hôm nay cao hứng như thế, cũng là vì người hầu hạ không giống nhau. Nếu chỉ là thái giám cung nữ chia thức ăn hằng ngày tiếp chuyện, nói không chừng Tuyên đế lúc này đã dừng đũa, nào có chuyện ai gắp cái gì cũng không cự tuyệt.
Vương Nghĩa lặng lẽ buông đũa ngọc, nháy mắt ra hiệu với tiểu thái bên cạnh, cung nhân hầu hạ trong điện liền vô thanh vô tức lui xuống, còn săn sóc mà đóng lại cửa điện.
Cung nhân vừa lui ra, hai vị hiền thần bạn giá* liền lập tức nghĩ tới ý tứ trong hành động đó, tâm tư tự nhiên đều nghĩ tới việc có nên chuyển chỗ trò chuyện hay không.
[*
làm bạn với vua, bồi bên cạnh cùng vua vui chơi hoặc thưởng thức này nọ.]
Chỉ là cái liếc mắt lúc nãy của Thuần Vu Gia vẫn còn quanh quẩn trong đầu Phượng Huyền, khiến động tác của y chậm đi một bước, trơ mắt nhìn Thuần Vu Gia bưng chén canh thịt đưa đến bên môi Tuyên đế, thâm ý sâu sắc mà nói: “Cuối năm trời giá rét, bệ hạ cần phải bồi bổ, Tử Uyên tuổi còn trẻ, không rành đạo dưỡng sinh, thỉnh bệ hạ nhận lấy chút tâm ý này của thần.”
Tuyên đế cũng không nghĩ tới cử chỉ này có chỗ nào không hợp lý, mở miệng tùy ý cắn lấy khối thịt kia. Thuần Vu Gia cũng không buông ra đũa, ngược lại thừa dịp Tuyên đế chưa cắn đứt khối thịt, đứng dậy nhích lại gần hỏi: “Thịt này hương vị cực tốt, không biết thần có may mắn được bệ hạ ban thưởng một khối để nhấm nháp hay không?”
Tuyên đế liền cười liếc mắt nhìn y, tựa như muốn nói, nhưng miệng lại đang bận cắn đồ vật, cũng không tiện nói ra. Thuần Vu Gia động tác cực nhanh, trong lúc nói chuyện đã đứng dậy tiến đến trước mặt Tuyên đế, đem chiếc đũa kéo về, tự mình cắn lấy khối thịt, tiến sát đến bên môi Tuyên đế từng chút một đút vào, đầu lưỡi cũng nương theo đó mà tiến tới dò xét.
Tuyên đế khẽ hừ một tiếng, nhíu đôi lông mày, ánh mắt trộm liếc về phía Phượng Huyền bên cạnh, duỗi tay đẩy ra l*иg ngực Thuần Vu Gia. Chỉ là hiện tại hắn cũng không có bao nhiêu sức lực, lại vì say mà cánh tay hư nhuyễn, thực tế chẳng đạt được bao nhiêu hiệu quả. Thuần Vu Gia ngược lại chế trụ cái tay đang đẩy y ra, tay trái đỡ lấy bên hông Tuyên đế nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm, đem khối thịt trong miệng Tuyên đế cuốn đến trong miệng của mình, thuận tiện đem cả đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của Tuyên đế cũng cuốn vào theo, bừa bãi liếʍ mυ"ŧ.
Hôn trong chốc lát, hai mắt Tuyên đế dần dần mông lung một tầng hơi nước, hai má so với uống rượu càng thêm ửng đỏ, thân thể vốn có chút cứng đờ kháng cự, dưới sự trêu chọc của Thuần Vu Gia từ từ mềm nhuyễn xuống, trong cổ họng phát ra từng đợt ngâm nga nhỏ vụn khiến lòng người say mê ngứa ngáy.
Đừng nói Tuyên đế, ngay cả Thuần Vu Gia suýt nữa cũng vui sướиɠ đến quên cả Phượng Huyền còn ở bên cạnh.
Nhưng hai người bọn họ quên, không có nghĩa là Phượng Huyền cũng quên. Bị một màn trước mắt trùng kích, Phượng Huyền bỗng nhiên đứng phắt dậy, vòng qua bàn, từ sau lưng bắt được đầu vai Thuần Vu Gia, dùng sức kéo mạnh một cái, tách y ra khỏi Tuyên đế.
Sắc mặt Phượng Huyền nghiêm túc, ánh mắt lẫm liệt đâm thẳng vào mắt Thuần Vu Gia, lạnh lùng nói: “Thuần Vu đại nhân, ta đã nhận lấy chức thống lĩnh Ngự lâm quân, liền không thể để ngươi làm ra cử chỉ phạm thượng đến bậc này.”
Thuần Vu Gia dùng sức vặn vai, hất tay Phượng Huyền ra, ôn tồn lễ độ mà đáp: “Có khi quân hay không, cũng không đến lược Tử Uyên ngươi nói, mà còn phải xem bệ hạ phán thế nào……”
Nói xong liền xoay người quỳ gối trước Tuyên đế, ngửa đầu thỉnh Tuyên đế quyết định, một bàn tay lại đã lặng lẽ xoa đẩy đến phía dưới cẳng chân Tuyên đế. Tuy không đυ.ng tới chỗ đặc biệt, Tuyên đế lại cảm thấy một cỗ tê dại theo cẳng chân xông thẳng lên não, nửa người dưới liền có chút nhũn ra, hai tay đặt trên bàn chống đỡ thân mình, híp lại hai mắt thở dài: “Thôi……”
Tuyên đế một bên muốn kêu Phượng Huyền hồi phủ, lưu lại Thuần Vu Gia hầu hạ, một bên muốn đem cả hai người đều đuổi đi, để trước mắt được thanh tịnh. Nhưng mấy ngày nay vẫn luôn chưa từng kêu người vào hầu hạ, lại bị Thuần Vu Gia trêu chọc như vậy, liền có chút nhịn không được. Trên đùi hắn tê ngứa đến khó chịu, lại nghĩ có bàn chống đỡ, Phượng Huyền chưa chắc thấy được, liền nhẹ nhàng đá đá Thuần Vu Gia.
Thuần Vu Gia cúi đầu đắc ý mà tươi cười, nắm lấy cái chân kia, đem giày cởi xuống, ngón trỏ cách lớp vớ tuyết trắng cào nhẹ vào lòng bàn chân Tuyên đế. Tuyên đế hít sâu một ngụm khí, giật chân về phía sau, Thuần Vu Gia lại một tay chế trụ mắt cá chân hắn, thuận thế đem vớ cởi xuống, dùng kỹ xảo tinh tế mà vuốt ve bàn chân non mềm.
Thân mình Tuyên đế càng dùng sức dựa vào trên bàn, cắn môi dưới nhẹ nhàng thở dốc. Phía dưới đan điền đã bùng phát một cỗ nhiệt hỏa, thiêu đốt đến ánh mắt hắn dần dần tan rã, bên tóc mai đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh, đuôi mày khóe mắt đều đã phiếm xuân tình.
Phượng Huyền nhìn chằm chằm Tuyên đế, cảm xúc không ngừng xoay chuyển, tâm loạn tới cực độ, rốt cuộc biến suy nghĩ thành hành động, mặc kệ Thuần Vu Gia còn quỳ gối ở nơi đó, vòng đến bên cạnh Tuyên đế, nâng lên mặt hắn thẳng hôn xuống.
Từ hôm ly biệt ở Duyên Phúc cung, Phượng Huyền cũng đã lâu không thân cận với Tuyên đế, trong lòng mong nhớ tương tư, đau khổ vô cùng, thẳng đến lúc này mới có thể phóng thích giải tỏa. Đôi tay Tuyên đế gắt gao bám vào trên người Phượng Huyền, môi lưỡi không hề kiềm giữ mà đón ý hùa theo, lông mi khẽ run, sắc mặt ửng hồng, bộ dáng động tình khó ức.
Phượng Huyền cũng không thèm nghĩ lúc nãy có bao nhiêu công lao là của Thuần Vu Gia, thậm chí lười cúi đầu xem một cái, một tay ôm lấy lưng Tuyên đế, một tay xuyên qua hai chân hắn, bế cả người lên rồi hướng nội điện mà đi vào.
Thuần Vu Gia cười cười, đứng dậy vỗ vỗ vạt áo không dính bụi đất, chậm rãi bước theo sau Phượng Huyền.
Vùa đi đến mép giường, Phượng Huyền đã buông xuống Tuyên đế, vội vàng cởi ra đai lưng. Thuần Vu Gia không chút khách khí mà cởi giày bước lên long sàn, ngồi ở phía sau dùng ngực chống đỡ Tuyên đế, giúp Phượng Huyền cởi long bào của Tuyên đế, xong lại duỗi tay xoa nắn đầu nhũ đã cứng rắn đến sung huyết của hắn, biến đổi đa dạng mà xoa miết nhào nặn, lại cúi đầu ở trên cổ Tuyên đế ra sức mυ"ŧ hôn, lưu lại điểm điểm hồng mai.
Tuyên đế cực kỳ mẫn cảm, chỉ chốc lát sau liền cảm giác trướng đau đến khó nhịn, ấn tay Thuần Vu Gia, quay đầu lại kêu lên: “Ấu Đạo…… đừng nháo……”
Thuần Vu Gia thuận thế ngẩng đầu, thanh âm nhỏ nhẹ đáp: “Hảo”. Xong liền nghiêng người hôn lấy đôi môi Tuyên đế. Một tay vẫn vỗ về chơi đùa trước ngực Tuyên đế, một tay theo xương sống Tuyên đế lần mò đi xuống, tham nhập vào chỗ dưới đai lưng. Ngón tay nóng rực xẹt qua cánh mông mịn màng, luồng vào khe hở giữa hai mông.
Phía dưới của Tuyên đế đã ngẩng cao đầu, hắn liền một tay nắm chặt cánh tay Thuần Vu Gia, một tay hướng xuống phía dưới sờ soạng, muốn tự mình thư giải. Phượng Huyền lại cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hô lên: “Bệ hạ.”
Ánh mắt Tuyên đế chuyển tới trên người y, mới tựa hồ phát hiện tình cảnh trước mắt không ổn, chỉ là môi bị Thuần Vu Gia hôn đến nói không ra lời, đành phải dùng sức rút tay, cau mày nháy mắt với Phượng Huyền, hy vọng y nhanh chóng rời đi, đừng có tiếp tục đứng xem tình cảnh tổn hại uy nghiêm thiên tử này nữa.
Phượng Huyền không phải không nhìn ra ý tứ của Tuyên đế, chỉ là không muốn làm theo ý hắn mà lui bước. Y nắm chặt cái tay muốn rút ra kia, kéo xuống quần trong của Tuyên đế, cúi đầu ngậm lấy chỗ đang cao cao ngóc dậy.
Bị xúc cảm mềm mại của đôi môi cùng cứng rắn của hàm răng cọ qua, Tuyên đế đột nhiên toàn thân run rẩy, hai chân dùng sức siết chặt, thấp giọng nức nở một tiếng. Nhưng vào lúc này, ngón tay thon dài của Thuần Vu Gia cũng xỏ xuyên qua hậu đình của hắn, nhu lộng chỗ nếp nhăn uốn lượn, rồi hướng đến bên trong chậm rãi xâm nhập từng chút một.
Cơ thể Tuyên đế đã hoàn toàn mềm nhũn, thần sắc hoảng hốt mà nằm liệt trong lòng Thuần Vu Gia, chỉ bạc từ khóe môi không ngừng chảy xuống.
Thuần Vu Gia rốt cuộc kết thúc nụ hôn, vươn tay nhẹ xoa đôi môi mềm mại của Tuyên đế, chậm rãi liếʍ đi những giọt nước trong suốt nơi khóe miệng hắn. Tuyên đế ngửa đầu dựa vào trước ngực y, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ấu Đạo……”
Tuyên đế đã lâu chưa lâm hạnh ai, trong cơ thể cũng không ướŧ áŧ như bình thường. Thuần Vu Gia sợ làm bị thương hắn, liền đem ngón tay rút ra, đi tới trước đầu giường tìm kiếm. Nơi đó là do Vương Nghĩa tự mình chuẩn bị, trừ bỏ thuốc mỡ bôi trơn còn có các đồ vật linh tinh này nọ, xem thấy liền khiến tâm tư rung rinh dao động.
Chẳng qua thuốc mỡ bôi trơn thì có thể dùng, chứ như những món đồ vật lung tung rối loạn kia mà dám dùng trên người Tuyên đế, cho dù Thuần Vu Gia có được thánh sủng cỡ nào, cũng phải lo lắng nhìn không thấy mặt trời của ngày mai.
Y tùy ý tóm lấy một cái bình bôi trơn có hương thơm mát, trở lại bên cạnh Tuyên đế, nâng lên một chân hắn đặt trên đùi mình, ngón tay quệt một lượng thuốc mỡ, tham nhập vào trong cơ thể Tuyên đế. Ngón tay ở bên trong xuất nhập vài lần, cơ thể căng chặt của Tuyên đế liền thả lỏng xuống, khiến Thuần Vu Gia thuận lợi mà thêm những ngón tay tiếp theo, tìm đến chỗ quan trọng nhất không ngừng xoa ấn vỗ về.
Tuyên đế lúc ở trên giường long uy luôn luôn khó phát, hiện tại trước sau đều được hầu hạ đến thập phần vừa lòng, lửa tình dâng trào, cơ hồ đem lý trí đều thiêu đốt sạch sẽ. Hắn cũng đã quên mới vừa rồi suy nghĩ cái gì, nhu thuận mà nằm yên trên người Thuần Vu Gia, hưởng thụ Phượng Huyền tận tâm tận lực hầu hạ, đồng thời bắt lấy cái tay của Thuần Vu Gia đang lộng hành trước ngực mình, hận y không tiến vào sớm một chút.
Ngón tay Thuần Vu Gia tham nhập càng thêm sâu, cố ý đề cao thanh âm, nhìn Phượng Huyền hỏi: “Bệ hạ muốn thần hay là muốn Tử Uyên?”
Tuyên đế sao còn sức lực nói chuyện, nhẹ nhàng “Ân” vài tiếng, tay nắm đến càng khẩn trương, ý tứ chính là muốn y nhanh chóng tiến vào. Thuần Vu Gia lại càng muốn buộc Tuyên đế nói ra một cái tên, cố ý ngưng lại động tác, ở bên tai Tuyên đế nhẹ nhàng thổi khí, lại ép hỏi lần nữa: “Bệ hạ muốn Tử Uyên
hay là muốn thần?”
Phượng Huyền cũng ngẩng đầu chờ Tuyên đế quyết định.
Kí©h thí©ɧ trên người giảm xuống, ngược lại khiến Tuyên đế thanh tỉnh vài phần, nửa oán hận mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Thuần Vu Gia một cái, dồn dập thở dốc vài tiếng, rốt cuộc mở miệng, ách giọng kêu lên: “Ấu Đạo, ngươi…… ngươi còn không……”
Thuần Vu Gia rốt cuộc lộ ra tươi cười mãn nguyện, mặt đầy ôn nhu nhỏ giọng đáp: “Thần tuân chỉ.”
Y rút ra ngón tay, nâng lên cặp mông của Tuyên đế, vật đã sớm khí thế bừng bừng của y liền từ phía sau chôn vào trong cơ thể Tuyên đế, không chút khách khí mà xông thẳng tới, thúc đến toàn bộ thân mình Tuyên đế đều hướng về phía trước.
Thân mình bị đẩy tới làm cho long căn ở trong miệng Phượng Huyền đi vào càng sâu. Tuyên đế chưa bao giờ chịu qua tình cảnh như vậy, tuy có chút hổ thẹn, nhưng cuối cùng vẫn để lửa tình đè ép đi xuống, Tuyên đế bị kẹp giữa hai người liền thuận theo tự nhiên mà hưởng thụ.
Khoang miệng Phượng Huyền phá lệ nóng ấm mềm mại, gắt gao bao lấy phân thân của hắn, dùng sức mυ"ŧ vài cái, rốt cuộc khiến Tuyên đế cầm giữ không được, nức nở tiết ra. Phượng Huyền theo bản năng lui về phía sau một chút, long tinh được phóng thích, nhiễm đến nửa khuôn mặt của Phượng Huyền đều lốm đốm bạch dịch, vô cùng rung động lòng người.
Thuần Vu Gia vừa đưa đẩy thân mình, vừa kéo Tuyên đế nhìn xuống phía dưới, thấp giọng nói: “Bệ hạ ngươi xem, trên mặt Tử Uyên đều là long tinh của ngươi. Phượng học sĩ tinh trung ái quân như thế, bệ hạ nên ban thưởng như thế nào đây?”
Phượng Huyền ngồi dậy, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Thuần Vu Gia, lau đi trọc dịch, mặt ửng đỏ, trấn tĩnh mà đáp: “Được bệ hạ yêu mến như vậy, thần sao dám còn có yêu cầu khác?”
Thuần Vu Gia lại nắm tay Tuyên đế sờ vào vật đang cương cứng của Phượng Huyền, dụ hoặc mà khuyên nhủ: “Bệ hạ cũng nên có qua có lại, nếm thử nơi ấy của tiểu Phượng học sĩ đi?”
Phượng Huyền ngơ ngẩn cả người, Thuần Vu Gia nhanh nhẹn đem tay Tuyên đế đặt lên chỗ kia. Ngón tay Tuyên đế tuy rằng không quá mềm mại, nhưng lúc bị hắn cầm nắm, Phượng Huyền lại kích động đến khó tả. Càng khiến y phát cuồng hơn chính là, Tuyên đế thật sự đem mặt dán lại gần nơi ấy, đầu lưỡi vươn ra liếʍ liếʍ, như có như không mà nói một câu: “Thật lớn……”