Tinh thần Tuyên đế tuy rằng phấn chấn, thân thể lại thật sự đã tới cực hạn, trong lúc nói liền chậm rãi ngã xuống trên người Phượng Huyền, toàn thân giống như không có xương chống đỡ, ánh mắt cũng dần dần tan rã. Tim Phượng Huyền đập mạnh liên hồi, do dự một lúc, rốt cuộc đánh bạo giơ tay ôm lấy Tuyên đế, để đầu hắn dựa vào trước ngực mình.
Tiếng đao kiếm bên ngoài vang lên hết đợt này tới đợt khác, nhưng việc hộ giá so ra càng quan trọng hơn. Phượng Huyền vốn tính bắt sống Tàng Vân thái tử làm con tin, sau đó đi ra tiếp ứng cho Tạ Nhân cùng ngự lâm quân, nhưng lúc nãy khi chứng kiến cảnh tượng kia, y liền không kiềm chế được sát ý, trực tiếp lấy đi tánh mạng của Tàng Vân thái tử, mưu tính lúc trước đành phải từ bỏ.
Bên ngoài chém gϊếŧ ngày càng kịch liệt, thủ hạ của Tàng Vân thái tử có thể bất chợt mà xông tới đây. Đáy lòng Phượng Huyền biết rõ điều này, bởi vậy vô luận lưu luyến cỡ nào, vẫn phải buông ra thân thể mềm mại ấm áp trong ngực, trước cắt lấy đầu Tàng Vân thái tử. Trong tay Tuyên đế vẫn như cũ nắm chặt lấy loan đao, ngồi một bên chờ Phượng Huyền xử lý, hai tay chống ở trên đùi, ngơ ngẩn nhìn vết máu khắp mặt đất, mãi đến lúc sau lưng được một cái áo choàng ấm áp bao phủ, mới lại yên tâm mà ngã về phía sau.
Phượng Huyền vốn chỉ muốn thay Tuyên đế phủ thêm áo choàng rồi dẫn hắn rời đi chỗ này, không nghĩ đến hắn cứ như vậy không thèm phòng bị mà ngã vào lòng mình. Mặc dù đáy lòng lại sinh ra vài ý nghĩ phạm thượng đáng hổ thẹn, thế nhưng hai tay y lại không chút do dự mà ôm lấy Tuyên đế, để hắn thoải mái dựa vào trên người mình.
Trong phòng tràn ngập mùi máu cùng với mùi vị đặc thù sau khi hoan ái, một khối thi thể bị chặt đầu ngay tại bên cạnh, địch nhân ngoài cửa tùy thời có thể xông vào. Ấy vậy mà Phượng Huyền lại cảm thấy đáy lòng một mảng bình yên khôn tả, từ khi sinh ra tựa hồ chưa bao giờ có được giây phút vui sướиɠ thỏa mãn như vậy, toàn bộ tâm trí tinh thần đều dừng lại trên thân thể ấm áp trong lòng ngực.
“Đầu của Tàng Vân thái tử ngươi đã xử lí tốt chưa?” Một thanh âm khàn khàn rất nhỏ chậm rãi vang lên, như chậu nước đá hắt thẳng vào lòng Phượng Huyền, đánh thức thần trí của y. Thân mình y cứng đờ, tay ở bên hông Tuyên đế cũng không biết có nên buông ra hay không, nhưng ngoài miệng ngược lại trôi chảy không do dự mà đáp: “Đầu người thần đã cột vào bên hông. Thủ hạ Tây Nhung ngoài kia tùy thời có thể xông tới, thần sẽ ngay lập tức mang bệ hạ đi ra ngoài, thỉnh bệ hạ thứ cho thần thất lễ.”
Tuyên đế gật đầu khẽ đến nỗi gần như không thấy động tác, Phượng Huyền liền dứt khoát bế hắn lên, kêu Tuyên đế đem hai tay bám lấy cổ mình, theo lối cửa sổ lúc trước lẻn vào mà nhảy ra ngoài, từ cửa sau đi ra tiểu viện.
Tòa tiểu viện này đã bị Tạ Nhân và Phượng Huyền tính toán ước định, phía trước cổng chính có Tạ Nhân dẫn người công kích, hấp dẫn lực chú ý của thủ hạ Tàng Vân thái tử, cửa sau lại chỉ có mấy tên thị vệ, bị Phượng Huyền dẫn người tập kích gϊếŧ chết, thay vào ba ngự lâm quân canh chừng cùng tiếp ứng.
Ba ngự lâm quân kia vừa nhìn thấy Tuyên đế lập tức kích động vạn phần, nhưng sợ làm cho kẻ địch chú ý nên không dám lớn tiếng. Tuyên đế tận lực ngẩng đầu, hướng bọn họ hơi mỉm cười, mở miệng phân phó: “Phượng học sĩ đã chém xuống đầu của Tàng Vân thái tử, các ngươi đem cái đầu này đưa qua cho Tạ thái thú, để y tiêu diệt ý chí cùng uy phong của đám loạn tặc kia.”
Phượng Huyền đem Tuyên đế ôm lên ngựa, chính mình cũng xoay người phóng lên, tùy tay cởi xuống đầu người bên hông đưa cho ngự lâm quân dẫn đầu. Ba người kia lập tức lên ngựa chạy đi tiếp ứng, Phượng Huyền liền muốn mang Tuyên đế hồi kinh.
Tuyên đế lại không chịu đi, duỗi tay chế trụ dây cương, thấp giọng phân phó: “Đưa trẫm đến bên kia nhìn một cái. Quân sĩ của trẫm ở phía trước vì trẫm tắm máu chém gϊếŧ, trẫm là hoàng đế sao có thể lặng lẽ tự chạy thoát thân?”
Phượng Huyền biết rõ lúc này mà cứng rắn muốn rời đi thì Tuyên đế có nói gì cũng không ngăn được, nhưng vẫn là không đành lòng làm trái ý hắn, rút kiếm giục ngựa, chậm rãi đi về hướng tiếng giao chiến vang dội, lại không dám đến quá gần, chỉ đứng ở xa xa mà nhìn Tạ Nhân cùng ngự lâm quân giao chiến với đám người trong viện.
Kiếm pháp của Tạ Nhân cao siêu vô cùng, số kẻ ngã xuống dưới lưỡi kiếm của y đếm không xuể, chỉ là đám người Tây Nhung chiếm lợi thế về địa hình, y lại trọng thương mới khỏi, trên người không khỏi cũng có vài vết thương. Tuyên đế xa xa đứng nhìn, tuy rằng nhãn lực không bằng ngày thường, nhưng vẫn nhìn ra động tác của y không thuận lợi, muốn kêu Phượng Huyền đi giúp y một tay.
Sau đó lại nghĩ, nếu một mình hắn chờ ở đây, rủi bị người áp chế, tình thế chắc chắn càng thêm nguy hiểm. Hít thở vài cái thật sâu, Tuyên đế liền hạ quyết tâm, phân phó Phượng Huyền: “Phượng khanh đi truyền ý chỉ của trẫm, đầu của Hồ Vô Tàng Vân đã bị chặt xuống, nếu bọn họ chịu đầu hàng, sẽ được xử trí nhẹ, bảo toàn mạng sống.”
Phượng Huyền trong lòng cũng đoán được, Tuyên đế làm ra quyết định thoái nhượng như vậy là vì thương tiếc Tạ Nhân, thầm than một tiếng, cao giọng quát: “Thánh thượng có chỉ, thủ lĩnh nghịch tặc Hồ Vô Tàng Vân đã đền tội, những người còn lại nếu như chịu đầu hàng, sẽ được miễn tội chết!”
Những thủ hạ Tây Nhung sớm đã duy trì không được, trong viện còn sót lại chỉ có mấy tên giang hồ Trung Nguyên đầu nhập vào dưới trướng Tàng Vân thái tử. Bọn họ cũng biết đại thế đã mất, tự nhiên sẽ không có ý định hy sinh tính mệnh quý giá của bản thân, chỉ ngóng trông đánh đuổi được Tạ Nhân, tìm ra sinh lộ để chạy trốn. Lúc ý chỉ của Tuyên đế truyền đến, càng khiến bọn họ mất hết ý chí chiến đấu, bị Tạ Nhân cùng ngự lâm quân chớp lấy cơ hội đâm bị thương, một lưới bắt trọn.
Phượng Huyền lúc bấy giờ mới run lên dây cương, mang Tuyên đế đến trước cửa viện. Tạ Nhân đã thu kiếm, lấy vạt áo lau đi vết máu, ngẩng đầu nhìn thấy Tuyên đế và Phượng Huyền cùng cưỡi một con ngựa, khóe mắt không khỏi hơi hơi run rẩy, bước nhanh tiến đến tạ tội: “Thần cứu giá chậm trễ, khiến bệ hạ bị sợ hãi, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Sắc trời hiện tại hôn ám, Tạ Nhân vẫn chưa nhìn ra dấu vết tìиɧ ɖu͙© trên mặt Tuyên đế, hành lễ xong liền tự động đứng dậy, quan tâm hỏi: “Không thể tưởng được Tàng Vân thái tử dám lẫn vào kinh bắt cóc ngô hoàng, bệ hạ có bị thương ở đâu không?”
Tuyên đế lắc đầu, tận lực giữ cho thanh âm vững vàng, đáp: “Công cứu giá của A Nhân, trẫm sẽ ghi nhớ mà ban thưởng, chờ lát nữa theo trẫm cùng hồi kinh đi.”
Trong lòng Tạ Nhân có rất nhiều ý niệm cuồn cuộn dâng trào, ánh sáng trong mắt chớp động, khuôn mặt mỹ lệ trong bóng tối vẫn như cũ rực rỡ lung linh. Nhưng y cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại, chắp tay đáp: “Cứu giá là bổn phận của thần, không cầu bệ hạ ban thưởng. Nếu bệ hạ đã an toàn, cũng có thể chứng minh Tạ Nhân cùng loạn tặc không có cấu kết, Phượng đại nhân có thể trở về báo cáo kết quả với Thuần Vu đại nhân, Tạ Nhân cũng nên trở về Hội Kê!”
Nói xong một câu cuối với Phượng Huyền, y cũng không đợi hồi đáp, liền tùy tiện dắt một con ngựa bên ngoài viện, xoay người ngồi lên, cuối cùng vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn Tuyên đế một cái thật sâu, rồi nhanh chóng thúc ngựa rời đi.
Tuyên đế không kịp ngăn cản, chỉ biết lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của y khuất dần. Đợi hình bóng của y biến mất hoàn toàn tầm trong mắt, Tuyên đế mới suy sụp sống lưng cố tình ép thẳng nãy giờ, dựa vào trên người Phượng Huyền nhắm mắt thở gấp gáp một trận, mới thấp giọng nói: “Trở về đi.”
Phượng Huyền nghẹn ngào mà đáp, cho người phi ngựa hồi kinh báo tin trước, để hơn mười người ở lại thu thập giải quyết hậu quả, xong liền mang theo đám ngự lâm quân còn lại hộ tống Tuyên đế hồi kinh, dọc theo đường đi đem toàn bộ sự tình báo cáo với Tuyên đế:
“Bệ hạ sau khi mất tích không lâu, Tạ thái thú liền cầm thánh chỉ muốn rời khỏi vương phủ. Vương tổng quản ở ngoài cửa chờ không thấy bệ hạ, lại thấy y một mình đi ra, liền hỏi y bệ hạ khi nào thì rời khỏi. Hai người đối đáp một hồi, mới phát hiện bệ hạ mất tích, Vương tổng quản liền mang thái thú hồi cung, cho người chạy đi cấp báo với các công khanh đại thần. Sau đó Trương đại nhân ở bên ngoài Lâm Xuyên vương phủ phát hiện dấu chân mang theo bùn đất, sau khi kiểm tra kĩ lưỡng thì xác nhận tặc tử cướp đi bệ hạ từ trong viện.
Hà Thừa tướng làm chủ ra lệnh đóng cửa thành, cho người lục soát trong kinh. Lúc Trương đại nhân dẫn người lục soát khắp kinh thành xong tay không trở về, bệ hạ đã mất tích được một thời gian, Thuần Vu đại nhân lo lắng liền chủ trương muốn ra kinh tìm kiếm, điều mấy lộ cấm quân chia ra các ngả hướng về bốn phía mà rà soát. Lúc đó Tạ thái thú lại lôi ra thánh chỉ, nói muốn rời kinh. Thuần Vu đại nhân lo lắng việc bệ hạ mất tích cùng y có quan hệ, liền lén lệnh cho thần theo dõi y. Sau khi rời khỏi thành, Tạ thái thú liền phát hiện thần, hỏi thần tính toán truy tìm tung tích bệ hạ từ hướng nào……”
Tuyên đế mệt mỏi cười cười: “Vậy là Phượng khanh đoán được kẻ bắt cóc trẫm là người Tây Nhung……”
Phượng Huyền sắc mặt ửng đỏ, thả chậm tốc độ nói: “Tạ thái thú cho rằng việc này là do Uyển Lăng Vương làm, vì muốn sớm ngày đưa hoàng tôn thượng vị. Thần không dám tùy tiện suy đoán, ở trên ngựa bấm một quẻ, nhận được kết quả là hướng Tây Bắc, liền đoán là có khả năng liên quan đến người Tây Nhung. Thần được Tạ thái thú tín nhiệm, cùng thần một đường hướng về bên này đuổi tới…… Sau khi phát hiện ra vị trí của đám người Tây Nhung, chúng thần liền liên lạc với ngự lâm quân, từ chính diện tập kích gϊếŧ loạn tặc, đều là công lao của thái thú.”
Dọc theo đường đi, Phượng Huyền không ngừng nói chuyện, Tuyên đế mới không trực tiếp hôn mê. Chống đỡ được đến tận lúc vào trong thành, hắn mới lệnh cho Phượng Huyền đưa mình đến nơi gần nhất là Duyên Phúc cung nghỉ ngơi, lại cho ngự lâm quân đi truyền tin, triệu quần thần buổi chiều đến Duyên Phúc điện yết kiến.
Cung nhân tại Duyên Phúc cung vốn là không nhiều lắm, thân phận cũng thấp, Tuyên đế đổi sang ngồi kiệu, chỉ mang theo một mình Phượng Huyền vào Phương Cảnh điện. Lúc cỗ kiệu rơi xuống, hắn liền đuổi hết cung nhân, âm thầm cười khổ một tiếng ― bộ dáng chật vật như vậy, vốn không nên để đại thần nhìn thấy, nhưng nếu đã bị Phượng Huyền nhìn được, cũng chỉ đành để y nhìn nhiều thêm vài lần. Dù sao Phượng Huyền nhân phẩm đoan chính, tính cách tỉ mỉ, không bởi vì sự tình như vậy mà coi thường mình, càng không đem việc này nói ra ngoài.
Không đợi Tuyên đế mở miệng, Phượng Huyền đã xốc lên mành kiệu, cúi đầu hỏi Tuyên đế: “Bệ hạ thể lực không đủ, xin cho phép thần nâng bệ hạ vào trong điện?”
Tuyên đế gật đầu, chỉ hướng một bên thiên điện nói: “Nơi đó có một bể tắm, ngươi mang trẫm đi qua tắm gội……” Lời còn chưa dứt, Phượng Huyền đã đem hắn ôm ra ngoài. Trước mắt không có ai, lại được Tuyên đế chấp thuận, lá gan Phượng Huyền liền lớn vài phần, ngênh ngang mà bước đi, trực tiếp đem Tuyên đế đưa tới cạnh bể tắm, thấp thỏm lại mong chờ hỏi: “Bể tắm này có hơi sâu, bệ hạ một mình tắm gội không tiện, thỉnh bệ hạ ân chuẩn cho thần hầu hạ.”
Tuyên đế nghiêng đầu dựa vào trong lòng ngực của y, sắc mặt đỏ bừng như máu, hai mắt đã khép lại, không trả lời. Nhưng không phản đối, chính là đáp ứng. Phượng Huyền sắc mặt cũng đỏ bừng, ngón tay có chút run rẩy, chậm rãi đem áo choàng trên người Tuyên đế tháo xuống, cởi đi đai lưng, lại đem bộ quần áo không lâu trước đó chính mình đã tự tay mặc vào một lần nữa lột bỏ, lộ ra thân thể tràn ngập dấu vết hoan ái.
Mặc dù trên người Tuyên đế dính đầy vết máu cùng ô dịch, giữa hai chân cho đến hiện tại vẫn còn chảy xuống dịch thể trắng hồng, trong lòng Phượng Huyền lại tuyệt nhiên không có bất kì ý tứ khinh thường mạo phạm nào, chỉ hận bản thân không thể sớm cứu giá, khiến cho Tuyên đế phải chịu sỉ nhục này.
Đương nhiên, lòng tôn kính ái mộ không thể coi là khinh nhờn. Y ôn nhu ôm Tuyên đế bước vào trong ao, một tay đỡ lấy Tuyên đế dựa vào vách bể tắm, một tay cầm khăn tắm nhẹ nhàng chà lau trên người Tuyên đế, cũng thật cẩn thận mà hơi cong người lại, để đề phòng vật giữa hai chân mạo phạm thân thể Tuyên đế.
Chỉ là Phượng Huyền xuất thân thế tộc, cũng không giỏi việc hầu hạ người khác. Lúc bị khăn mặt cọ qua hai điểm hồng hồng trước ngực, Tuyên đế liền run rẩy một trận, khẽ rên một tiếng. Phượng Huyền trong lòng cũng run lên
theo, tay đè mạnh xuống, tay cách lớp khăn mỏng cảm nhận được đầu nhũ sưng to của Tuyên đế, ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng sức xoa xoa.
Thân thể Tuyên đế vẫn chưa hoàn toàn bình phục từ trong tìиɧ ɖu͙©, theo phản xạ mà hướng tới cái tay kia, mờ mịt nhìn về phía Phượng Huyền, cúi đầu hừ một tiếng, không rõ là hy vọng y buông tay, hay là hy vọng y tiếp tục sờ tới.
Cuối cùng vẫn là Phượng Huyền tâm tư ngay thẳng, nâng tay lên, càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp mà rửa sạch vết máu trên người Tuyên đế, bình thản từ bụng thẳng một đường xuống phía dưới, chà lau những vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ gần như khô cứng dính chặt vào da thịt Tuyên đế. Bụng Tuyên đế tuy không phải là chỗ mẫn cảm nhất, nhưng bị Phượng Huyền liên tục dùng vải bố chà lau như vậy, cảm giác được hơi ấm từ lòng bàn tay di chuyển, vẫn sẽ thấy tê ngứa khó chịu, toàn thân nhũn ra, muốn trốn lại trốn không được, đành phải lắc đầu kêu lên: “Đừng…… chạm vào, không cần lau nữa……”
Phượng Huyền nhân lúc vẫn chưa đυ.ng tới chỗ xấu hổ kia, trong lòng xoay chuyển không ngừng, từ sau lưng ôm lấy Tuyên đế, vừa lau vừa khuyên nhủ: “Bệ hạ tạm thời nhẫn nại một chút, ô vật chỉ là hơi dính vào da thịt, lau một hồi liền sạch sẽ. Nếu không lau sạch, lát nữa thay quần áo sẽ rất khó chịu.”