- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!
- Chương 41: Bị khuất nhục (1)
Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!
Chương 41: Bị khuất nhục (1)
“Hồ Vô Tàng Vân, ngươi dám!” Tuyên đế ngã ngửa xuống thảm nhung trên mặt đất, quần áo bị xé nát, sắc mặt trắng như tuyết, trên người tràn ra sát khí.
Tàng Vân thái tử đối với sát khí của hắn xem như không thấy, đem hai chân Tuyên đế nâng đến trên đầu gối của mình, cởi ra giày vớ, gỡ xuống thanh loan đao sắc bén bằng bạc bên hông, từ dưới ống quần hắn một đường hướng thẳng về phía trước chậm rãi mà cắt xé. Lưỡi đao kề sát da thịt lướt đi, vết đao sắc nhọn để lại trên đùi Tuyên đế hai vệt đỏ thật dài, lại bị người khống chế lực đạo đến tinh chuẩn, không làm chảy máu.
Làn da trần trụi của Tuyên đế bị hàn khí cùng sát khí của loan đao song song tập kích, lông tóc dựng thẳng. Thanh đao kia lướt thẳng đến bên hông hắn, cắt đứt thắt lưng bằng tơ lụa mềm mại, lại ở trên chiếc bụng trắng mịn của hắn nhẹ nhàng di chuyển, thay thế đôi tay của Tàng Vân thái tử mà âu yếm cơ thể Tuyên đế.
Tuyên đế cắn chặt môi, thả chậm hô hấp, thân thể tận lực duy trì bình tĩnh, ánh mắt gắt gao đi theo lưỡi đao kia, cười lạnh một tiếng: “Nguyên lai Tàng Vân thái tử anh hùng vô địch trên thảo nguyên bất quá cũng chỉ biết cậy vào lưỡi đao sắc bén, đe dọa một người vô lực phản kháng.”
Tàng Vân thái tử tay vững vàng nắm lấy chuôi đao, hai mắt sáng ngời như sao, lấy mũi đao nâng lên cằm Tuyên đế: “Bệ hạ cũng không phải là người vô lực phản kháng, cô vương hiện tại còn ở trên lãnh thổ Đại Hạ, khắp nơi đều là người của ngươi, đành phải cẩn thận một chút. Chờ đến khi chúng ta vào thảo nguyên, cô vương tự nhiên sẽ tôn trọng thân phận của ngươi. Ân, lúc làm việc này, cũng sẽ kêu mấy thị nữ hầu hạ ngươi.”
Y mở miệng cười nói, đem loan đao thu hồi, ánh mắt rơi xuống mắt cá chân của Tuyên đế, nhanh chóng lấy dây thừng trói chặt lại. Dây thừng kia là do người trong giang hồ chế tạo, cực kì chắc chắn, Tuyên đế dọc theo đường đi đã thử qua vô số lần, càng cố gắng giãy giụa tháo nó ra, thì nó càng siết chặt vào sâu trong da thịt, không cách nào thoát được.
Tàng Vân thái tử nhìn thấy dây thừng làm da thịt Tuyên đế sưng đỏ, trong lòng cảm thấy thương tiếc, giơ tay chém xuống, đem dây thừng chặt đứt, duỗi tay muốn kéo ra nút kết, lại đem cả những mảnh quần áo dính vào trong da thịt cũng kéo ra ngoài. Có vài mảnh vải nhỏ đã bị siết đến nỗi dính chung với máu thịt, một động tác kéo ra này của y, khiến Tuyên đế cảm thấy như máu thịt đều bị kéo xuống, toàn thân căng cứng, cắn chặt môi dưới, dù chưa kêu ra tiếng, hô hấp đã trở nên ồ ồ.
Tàng Vân thái tử nắm chân hắn nhìn vài lần, xác định không có trở ngại, liền nhấc lên bầu rượu trên bàn, hướng miệng vết thương đổ xuống. Rượu mạnh tưới vào tuy đau, nhưng đối với miệng vết thương lại có hiệu quả, Tuyên đế hít một hơi khí lạnh, chờ đau đớn giảm xuống phạm vi có thể chịu đựng được, mới miễn cưỡng nói: “Thái tử không sợ thả trẫm ra, trẫm liền chạy mất sao?”
Tàng Vân thái tử đem thân mình hắn xoay chuyển, một đao chém đứt dây thừng trên cổ tay hắn, tiếp tục đổ rượu, chậm rãi đáp: “Nếu để cho hoàng đế bệ hạ tay trói gà không chặt đào thoát từ trên tay cô vương, cô vương còn mặt mũi nào mà mang binh đi đánh giặc?”
Hai tay Tuyên đế đã chết lặng, cởi bỏ dây thừng cũng không làm được gì, chỉ có thể lắc lư cổ tay
một chút để lưu thông máu. Tàng Vân thái tử từ sau lưng kéo xuống quần áo của Tuyên đế, đỡ hắn lật người lại, cầm bầu rượu khuyên nhủ: “Uống chút rượu để áp chế đau đớn. Trong phòng này cũng không có lò than, người Hạ quốc các ngươi thân thể luôn yếu đuối, nếu bị đông lạnh đến hỏng, cô vương cũng sẽ đau lòng.”
Hai tay Tuyên đế đã có thể cử động đôi chút, liền duỗi tay tính tiếp nhận bầu rượu kia. Tay mới vừa chạm tới, Tàng Vân thái tử bỗng nhiên nhe răng cười, tay nhẹ buông, cả bầu rượu liền nghiêng ngả mà đổ ụp xuống người Tuyên đế.
Sắc mặt Tuyên đế âm trầm, muốn phát tác giận dữ, lại phải tận lực nhẫn nhịn, bình tĩnh mà đáp: “Không cần.” Duỗi tay nhặt khối vải vụn muốn lau sạch rượu trên người.
Tàng Vân thái tử bắt lấy tay hắn nói: “Rượu tốt như vậy, bệ hạ sao có thể nói bỏ liền bỏ? Cô vương thật luyến tiếc lãng phí như vậy.” Nói xong liền cúi xuống liếʍ đi tất cả chỗ rượu còn vươn lại trên thân mình Tuyên đế.
Khắp người Tuyên đế từ ngực đến bụng đều toàn là rượu, chỗ cái rốn càng giống như chiếc ly chứa rượu. Tàng Vân thái tử gắt gao ấn chặt đôi tay Tuyên đế, khóa ngồi ở trên đùi hắn, như trẻ con dụi đầu vào trên người Tuyên đế không ngừng liếʍ mυ"ŧ, đem chất rượu tinh khiết cùng da thịt thơm tho cẩn thận liếʍ sạch. Gặp được dấu vết Chu Huyên lưu lại, y càng dùng sức gặm cắи ʍút̼ vào, muốn đem dấu vết đã bắt đầu ảm đạm kia một lần nữa làm cho tươi sáng trở lại.
Tuyên đế cắn chặt môi, một tay cố gắng che miệng của mình, một tay nắm chặt lấy thảm nhung trên mặt đất, móng tay đã hoàn toàn bấu vào trong da thịt, mới miễn cưỡng nhịn xuống thanh âm rêи ɾỉ tràn ra từ trong cổ họng. Rượu mạnh ướt lạnh rơi xuống trên người đã bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, ngay cả những chỗ chưa bị môi lưỡi của Tàng Vân thái tử kí©h thí©ɧ cũng đã phiếm hồng. Vòng eo của hắn hơi hơi rung động, lại bị ý chí trói buộc, cứng rắn mà dán chặt trên mặt đất, kháng cự lại du͙© vọиɠ muốn hướng về thân thể cường tráng ấm nóng phía trên.
Tàng Vân thái tử rốt cuộc liếʍ sạch sẽ chỗ rượu còn sót lại trên người hắn, đứng dậy nhìn Tuyên đế đã mất khả năng khống chế mà hưng phấn lên: “Xem ra cô vương đối với chuyện long dương cũng rất có thiên phú, hoàng đế bệ hạ nếu đã hứng khởi như thế, sao còn không chịu nói với cô vương, ngược lại tự mình chịu đựng?”
Y duỗi tay cầm lấy mệnh căn của Tuyên đế, lại đem cái của chính mình ra so sánh, kiêu ngạo mà nở nụ cười: “Người Hạ quốc quả nhiên văn nhược, hoàng đế bệ hạ tuy rằng tọa ủng Trung Nguyên, cai quản đất đai vạn dặm, nhưng nếu đem nơi này ra mà so sánh, lại thua xa cô vương.”
Y mở miệng trêu đùa, lại đem mệnh căn của Tuyên đế nắm trong tay xem xét thưởng thức một phen, từ trên xuống dưới đều đem ra so sánh một lần với bản thân mình. Vật kia của Tuyên đế tuy bộ dáng cũng không tính nhỏ, nhưng lại quá mức non nớt đáng yêu, vừa nhìn liền biết còn chưa trải qua bao nhiêu lần xâm nhập đưa đẩy, không thể sánh kịp với hùng tráng uy phong của y.
Tàng Vân thái tử tự đắc mà buông ra Tuyên đế, cởi xuống quần áo của mình, lại từ trên bàn cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm, dùng sức mở ra hàm răng của Tuyên đế mà đút vào. Tuyên đế toàn thân cơ hồ đã bị thiêu đốt đến tận xương tủy, lúc này chỉ có thể cố nén không đáp lại cái hôn kia, nhưng lại không thể thắng nổi sự xâm nhập hung bạo của y mà đem rượu mạnh nuốt xuống. Tàng Vân thái tử liền một ngụm nối tiếp một ngụm đút vào, làm cho trên mặt trên cổ Tuyên đế đều là rượu, trong mắt giàn giụa hơi nước, thân thể càng thêm nhũn ra, cổ họng khó có thể ức chế mà phát ra tiếng ngâm nhè nhẹ.
Tàng Vân thái tử thê thϊếp tuy nhiều, bình sinh cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng mị hoặc yêu diễm như vậy, rượu mạnh trong miệng không kịp đút ra liền đã nuốt xuống, bắt lấy đôi môi Tuyên đế hôn sâu lên, thân thể vội vàng mà cọ xát ở dưới bụng Tuyên đế, đem toàn bộ ô dịch rỉ ra từ trên đầu cự vật đang xung huyết đều chà xát lên người hắn.
Cái hôn này kéo dài mà phóng đãng, bầu rượu kia đã sớm không biết bị đẩy đến nơi nào, y một tay cố định sau gáy Tuyên đế, làm cho đầu lưỡi của mình tham nhập càng sâu vào chỗ mềm ấm bên trong, một tay dùng sức vuốt ve xoa nắn cơ thể Tuyên đế. Khối thân thể này tuy rằng không mềm mại bằng nữ tử, nhưng cơ bắp tràn đầy co dãn, làn da mượt mà tinh tế, chạm vào cảm giác ôn nhuận như ngọc, cực kì câu dẫn người say mê đắm chìm.
Tàng Vân thái tử chợt thấy đầu lưỡi đau xót, trong lòng bỗng nhiên cảnh giác, vội vàng thu hồi nụ hôn, tức giận mà nhìn về phía Tuyên đế. Chỉ là vừa nhìn liền thấy khuôn mặt Tuyên đế tràn đầy cảnh xuân, nước mắt ngưng đọng trên hàng mi, tức giận trong lòng y cũng tan biến, ngược lại hóa thành một cỗ dục hỏa nóng bỏng, hít một hơi thật sâu hỏi: “Cô vương sợ hoàng đế bệ hạ chịu đau không được, mới đưa lên rượu ngon, bệ hạ sao không cảm kích cô vương?”
Tuyên đế vẫn không tiếp lời. Hắn so với Tàng Vân thái tử càng thêm khó chịu,
từng tấc da thịt trên thân thể tựa hồ đều bị đốt cháy, hậu đình đã sớm run rẩy ướŧ áŧ khát cầu, không ngừng mấp máy chảy ra chất dịch. Hắn dùng sức kẹp chặt hai chân, nghiêng đầu nhìn về phía loan đao mà Tàng Vân thái tử tùy tay đặt ở trên đống quần áo, tận lực duy trì một tia thần trí cuối cùng, tính kế làm thế nào mới có thể bắt được thanh đao kia.
Cánh tay hắn cách đống quần áo còn kém một chút, nhưng nếu dùng chân câu tới…… Hắn suy nghĩ, chân liền hướng hai bên tách ra, khuất nhục mà hướng về thân thể phía trên…… hắn không phải đang chủ động, mà là muốn lấy thanh đao kia…… Tuyên đế bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhìn chân mình trong phút chốc bị đẩy lên cao ― là Tàng Vân thái tử nắm lấy chân hắn hướng về phía trước đè ép xuống, đem chỗ tư mật giữa hai chân thu vào trong mắt……
Tuyên đế trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng, hừ nhẹ một tiếng, kiệt sức mà nhấc tay che đi cảnh sắc dưới thân. Ánh mắt Tàng Vân thái tử bỗng nhiên bị tay hắn che khuất, trong lòng mất mát thất thần một lúc, sau đó mới thanh tỉnh trở lại, khàn khàn
hỏi Tuyên đế: “Cô vương nghe nói khi nam tử giao hợp cần dùng bôi trơn, bệ hạ rành việc này, không biết trên người có mang theo mấy thứ như vậy hay không?”
Hỏi vài lần vẫn không chiếm được câu trả lời, đầu óc y xoay chuyển, liền từ trên mặt đất nhặt lên bầu rượu, hơi mỉm cười nói: “May sao rượu này còn chưa đổ hết ra ngoài. Cô vương không muốn bệ hạ chịu khổ, đành phải lãng phí rượu ngon.”
Y liền đem cặp mông Tuyên đế nâng lên cao, để sát miệng bình vào hậu đình Tuyên đế, thập phần dễ dàng đưa vào một đoạn, hướng bên trong mà đổ rượu. Chất rượu lạnh lẽo, đưa vào trong cơ thể liền khiến Tuyên đế không thoải mái, đã vậy rượu kia lại cực mạnh, sau khi tiến vào nội bích liền như liệt hỏa thiêu đốt khắp nơi.
Tuyên đế nức nở một tiếng, cực lực giãy giụa, một tay chống tới l*иg ngực Tàng Vân thái tử, dồn dập mà kêu lên: “Dừng, dừng tay…… dừng tay lại!”
Bầu rượu kia một lần nữa rơi xuống mặt đất, rượu còn dư lại tất cả đều được dùng hết, nhiễm ướt một mảnh nhỏ trên thảm. Mà chỗ giữa hai đùi Tuyên đế vẫn không ngừng chảy ra dịch rượu, hậu đình hồng nhuận không ngừng khép mở, Tàng Vân thái tử nhìn đến khó thể nhẫn nại, lập tức nắm lấy cặp mông Tuyên đế, chậm rãi chôn thân vào.
Bị rượu kí©h thí©ɧ cùng cự vật xâm nhập, Tuyên đế cơ hồ ngay trong khoảnh khắc đó liền thất thần, cảm giác thống khổ trào dâng từ tận đáy lòng, thân thể thế nhưng lại thành thật mà cuốn lấy Tàng Vân thái tử, gắt gao bao bọc, từng chút một đem cự vật kia hút vào càng sâu. Cảm giác bị bỏng do rượu dần dần thối lui, hóa thành kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, dưới thân truyền đến từng trận va chạm, không biết giằng co bao lâu, cảm giác hư không khó chịu rốt cuộc đạt đến thỏa mãn.
Hắn vậy mà lại ở dưới thân thái tử địch quốc không biết xấu hổ, đón ý thừa nhận hoan ái như vậy…… thân thể có được cực độ sung sướиɠ lại khiến trong lòng Tuyên đế cực độ đau khổ, dùng sức bóp nát lòng bàn tay, muốn duy trì chút thanh tỉnh cuối cùng, miễn cho thân thể này càng làm ra những chuyện phóng đãng không thể tưởng được.
Mặc dù hắn đã nỗ lực khống chế, lại khó có thể đối kháng được bản năng, bất quá ngay cả lúc hưng phấn cực độ, hắn vẫn không chịu đem tay và chân đặt lên trên người Tàng Vân thái tử, về phần thân thể bị hung hăng xâm nhập như thế nào, lại mềm mại ướŧ áŧ ra sao, hắn dù có cố gắng cũng quản không được.
Chỗ kết hợp của hai người truyền đến tiếng nước dính dáp khiến cho Tàng Vân thái tử càng thêm hưng phấn. Y vốn dĩ cảm thấy thân thể nam nhân không có chỗ nào tốt, khăng khăng muốn ôm Tuyên đế phần lớn là vì muốn làm nhục kẻ địch đã khiến cho Tây Nhung tổn thất thảm trọng. Tuyên đế mặc dù da thịt mịn màng thơm mát, môi lưỡi lại mềm mại đáng yêu, nhưng rốt cuộc vẫn là nam nhân, thân thể so với y chẳng có gì khác biệt, làm sao sánh được với nữ nhân?
Chính là hiện tại thật sự giao hợp cùng hắn, y mới phát giác chuyện long dương đem lại một loại cảm xúc tuyệt diệu nói không nên lời.
Cảm giác khinh bạc Tuyên đế lúc nãy cũng không kí©h thí©ɧ bằng chân chính thâm nhập vào trong thân thể hắn. Chỗ u cốc kia thế mà lại vừa chặt chẽ vừa ướŧ áŧ nóng bỏng, nội bích mịn màng như tơ lụa, gắt gao bao lấy y, vô luận đi vào sâu bao nhiêu cũng có thể chứa lấy, ngay cả lúc y bất động, nơi đó cũng sẽ từng trận từng trận mà thúc ép, hướng cự vật của y tự động nuốt vào.
Thân thể Tuyên đế cũng thật mềm dẻo, sờ vào xúc cảm cực tốt. Vô luận làm thành tư thế gì, đem chân hắn mở ra đến cỡ nào, hắn cũng đều có thể thừa nhận. Tàng Vân thái tử mê luyến mà vuốt ve làn da tinh tế giữa hai chân hắn, nhìn bản thân liên tục thúc đẩy ra vào thân thể hắn, đâm cho cả người hắn run rẩy, lộ ra biểu tình gần như thất ý trống rỗng, liên tiếp tống vào thật sâu rồi lại không ngừng kéo ra ô dịch trong suốt……
Tàng Vân thái tử cúi xuống cắn lấy đầu nhũ của Tuyên đế, tỉ mỉ dùng răng ma sát, lại dùng sức liếʍ mυ"ŧ, trong lòng liên tục nghĩ đến một sự kiện:
Người này gϊếŧ đi thì thật đáng tiếc. Nếu đem hắn mang về Tây Nhung, dọc theo đường đi có thể tùy thời tùy ý mà hưởng thụ thân thể mỹ diệu này. Dù sao Hạ quốc chắc chắn sẽ đưa hoàng thái tôn giả kia lên làm hoàng đế, cũng sẽ không bỏ nhiều tinh lực đi nghênh đón Tuyên đế trở về, về sau người này liền hoàn toàn thuộc về y!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!
- Chương 41: Bị khuất nhục (1)