Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 3: Mọi chuyện phát triển thật không bình thường!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuyết mãn sơn trung cao sĩ ngọa

Nguyệt minh lâm hạ mỹ nhân lai.

(trích

Mai hoa thi

của


Cao Khải)

Dịch thơ:

Cao sĩ nằm coi khi tuyết phủ

Mỹ nhân đi ngắm lúc trăng soi.

(Nguyễn Hiến Lê

dịch)

Vốn là cảnh tượng gặp gỡ bất ngờ tốt đẹp biết bao, nào ngờ ngực của mỹ nhân là một vùng đất bằng phẳng.

Có thể ở trong cung tự do

đi lại, lại có cung nữ dẫn đường, mười phần chỉ có một người. Nghĩ đến đây, đầu óc Tuyên đế còn chưa trì độn quá thể, đầu gối như nhũn ra liền muốn quỳ xuống.

Đáng tiếc chân hắn hiện tại như không có sức, tay còn đặt ở trên ngực đối phương, toàn bộ thân mình liền hướng tới mặt đất mà thân mật.

“Cẩn thận” một giọng

nói vang lên trên đỉnh đầu

Tuyên đế, Thành đế một

tay

ôm đỡ lấy hắn, tay còn lại đem người ấn vào trong l*иg ngực của mình, trầm thấp cười sung sướиɠ:

“A Chí, đây là chính ngươi tự nhào vào

lòng

trẫm.”

Mắt thấy tội khi quân sắp rơi xuống đầu mình, Tuyên đế vội vàng

hít một hơi lấy lại sức, muốn quỳ xuống thỉnh tội. Nhưng Thành đế

tay ôm cũng thật chặt, muốn quỳ cũng không thể quỳ, quần áo cọ tới cọ lui có chút hỗn loạn, lấy tư thế thật là phạm thượng mà tựa vào lòng Thành đế.

Thành đế hai tay gắt gao

vây khốn hắn, nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng của Thiên Điện như lẩm bẩm gì đó, rồi như lại nói cho người bên cạnh: “Hoàng đệ uống say vô lực, để trẫm dìu ngươi vào điện nghỉ ngơi đi.”

Vài tên thái giám tới đón Tuyên đế, liền bị Thành đế đuổi đi: “Lâm Xuyên Vương khi còn bé từng té bị thương

tại ngự hoa viên, lúc đó trẫm cũng tự mình đưa hắn về tẩm

cung.

Nay huynh đệ trẫm tuy đã trưởng thành, tình yêu thương vẫn trước sau không đổi, trẫm dìu hắn một hồi thì có làm sao?”

Tuyên đế rơi vào đường cùng, trơ mắt nhìn con đường ra cung càng ngày càng xa, không biết rượu độc hay còn cái gì khác nữa đang chờ hắn ở phía trước.

Tuyên đế đối tính mạng của chính mình

cũng không đặc biệt lo lắng, khó khăn nguy hiểm nào mà hắn chưa từng gặp qua, giống như đã đi qua biển rộng mênh mông, còn phải lo ngại một con sông nhỏ bé hay sao?

Tuy rằng

tình huống trước mắt có chút gấp gáp, Tuyên đế vẫn

giữ thái độ bình tĩnh, mặt không đổi sắc theo Thành đế vào Thiên Điện. Lúc đến bên cạnh tháp, hắn liền muốn tạ ơn ngồi xuống, thân mình lại bị lôi kéo đi lên phía trước.

Thành đế thấy hắn có ý muốn dừng lại, ôn nhu nói: “Hoàng đệ uống say, lại bị cảm lạnh, vẫn là vào

giường nghỉ ngơi đi.

Tháp này quá nhỏ,

trẫm sao có thể để ngươi chịu ủy khuất.”

Không biết vì sao,

cái tình huynh đệ nồng đậm này của Thành đế lại khiến Tuyên đế trong lòng rét run, cảm giác có chỗ không đúng lắm. Đến trước giường,

Thành đế dìu hắn ngồi xuống, hắn mới chợt nghĩ đến

chỗ âm mưu, liên tục từ chối:

“Trước mặt bệ hạ, thần đệ

nào dám tùy tiện ngồi.

Thỉnh hoàng huynh

ngồi trước.”

Hắn trong lòng nghi ngờ không thôi, ánh mắt có chút lóe ra, không dám nhìn hướng Thành đế.

Bất quá bởi vì dược lực, xoay chuyển không linh hoạt,

cũng nhìn không ra có bao nhiêu tính kế, chỉ thấy sóng mắt lưu chuyển,

ánh mắt linh động

câu nhân.

Thành đế nhìn hắn mỉm cười,

rốt cuộc thả tay ra, lúc thu tay lại cố ý kéo hắn một phen, Tuyên đế đứng thẳng không xong,

mất trọng tâm liền ngã nhào lên người Thành đế.

Không đợi Tuyên đế đứng lên,

Thành đế

liền phất tay cho đám

thái giám cung nữ lui xuống: “Trẫm cùng thất đệ mấy ngày nay cũng chưa có dịp thân cận. Nhớ ngày đó

hai ta huynh đệ hòa ái biết bao, từ khi phụ hoàng sinh bệnh,

nhiều việc phát sinh khiến trẫm bận rộn, lại khiến A Chí âm thầm xa cách trẫm…”

Tuyên đế

thầm giật mình, từ khi nào nhị ca lại tốt tính như vậy, còn không định cho hắn tội danh mạo phạm thánh giá? hắn thất thần một hồi liền cúi đầu đáp:

“Thần đệ sao dám bất hòa cùng

bệ hạ. Bệ hạ là người trong lòng thần đệ kính trọng

nhất,

chỉ là nay quốc sự bộn bề, thần đệ sao dám có tư tâm mà khiến bệ hạ thêm phiền não?”

Thành đế kéo

thân hình

cứng ngắc vào

trong lòng, ánh mắt rơi xuống cái trán của Tuyên đế, từ trên khuôn mặt một đường đi xuống, nhìn thẳng vào trong lòng ngực đang phập phồng hô hấp, nghĩ muốn cởi ra cái áo kia, cũng không quá để ý Tuyên đế nói cái gì,

chỉ tùy ý đáp một câu:

“Hóa ra hoàng đệ không có khúc mắc gì với trẫm, trẫm thật yên tâm.”

Thành đế tâm tư

đang động, chung quanh lại không có người nhìn,

lại càng không kiêng kị, ôm Tuyên đế đặt vào bên trong giường. Chính y cũng cúi người xuống, nửa đè ép lên, tay phải dò xét đi xuống. Bàn tay vừa mò vào trong áo liền bị Tuyên đế gắt gao giữ lại.

Mọi chuyện sao lại thành thế này, đời trước không phải phát triển như vậy a!

Tuyên đế trong lòng bi phẫn rít gào,

trên mặt lại cứng ngắc tươi cười, nhanh bắt lấy cái tay của Thành đế, giả vờ không biết nói: “Đa tạ hoàng huynh yêu mến, thần đệ đã có Vương Nghĩa chăm sóc

tốt, thỉnh hoàng huynh cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Thành đế nửa nằm trên người hắn, cũng không vội rút tay về, ngược lại đem chân khóa đến bên hông hắn, cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt hắn: “Hoàng đệ đây là muốn cùng trẫm ngủ sao? trẫm sẽ không cô phụ tấm lòng của ngươi, tối nay liền cùng ngươi ngủ a…. ngủ a….”

Thanh âm của Thành đế càng ngày càng thấp, cuối cùng rơi xuống đôi môi hắn, dùng đầu lưỡi khai mở, dò xét đi vào thật sâu. Hương khí ấm áp trong điện quẩn quanh giữa hai người. Nước bọt trong miệng Tuyên đế

tích đọng ngày càng nhiều, không thể nuốt xuống, bèn theo đường hô hấp làm tắc khí quản, khiến hắn đột nhiên ho không ngừng.

Thành đế lúc

này mới rời đi bờ môi của hắn,

rút ra cái tay bị hắn cầm giữ, vỗ nhẹ trước ngực giúp hắn thuận khí, vỗ vỗ một hồi lại hướng vào bên trong quần áo mò mẫm. Tuyên đế nghiêng đầu hung hăng ho một trận, cảm thấy choáng váng, ngực chấn động

sinh đau,

nhất thời cũng không chú ý, đợi đến khi

mở mắt ra

lần nữa, đai lưng bên hông đã bị tháo xuống, hơn phân nửa l*иg ngực tuyết trắng lộ ra bên ngoài.

Hắn không cần nghĩ ngợi, nâng tay tính cản lại, Thành đế liền bắt lấy cổ tay hắn kéo qua đỉnh đầu,

vỗ về đôi môi vì nước bọt trào ra mà trơn bóng: “A Chí chớ lộn xộn,

trẫm sợ không cẩn thận liền làm ngươi bị thương. Ngươi nghe trẫm nói, trẫm sẽ không khiến ngươi khó chịu.”

Tuyên đế triệt để hiểu được quyết tâm

của Thành đế, ra sức giãy dụa, dồn dập nói:

“Hoàng huynh, ngươi và ta là quân thần, cũng là huynh đệ chí thân, thỉnh hoàng huynh cân nhắc,

không thể

làm ra cử chỉ lσạи ɭυâи thế này!”

Thành đế khẽ cười một tiếng, thần sắc kiên định

nhất quyết không buông, đem vạt áo

của Tuyên đế kéo ra,

một mặt

hôn ghì lấy đôi môi hắn, mặt khác vuốt ve l*иg ngực lõα ɭồ của hắn, ra sức âu yếm. Hắn đời trước được cung phi hầu hạ, thủ đoạn cũng không cao minh

thế này.

Mặc dù đầu óc hắn đều nhớ rõ kinh nghiệm của đời trước, nhưng thân thể hiện tại lại không phải vậy. Mười bảy tuổi cưới vợ nạp thϊếp so với

hai mươi hai tuổi chưa có lấy một cái thị thϊếp, thời điểm đối mặt với tìиɧ ɖu͙© rõ ràng tạo ra phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Mặc kệ trong lòng có bao nhiêu không muốn, khi bị người khác tinh tế đùa bỡn, thân thể Tuyên đế vẫn không thể ức chế mà xụi lơ xuống, ngay cả thanh âm cũng trở nên phù phiếm, không khí lực.

Tay

Thành đế kiên nhẫn xoa bóp, nhìn

mặt Tuyên đế đỏ ửng, thở hổn hển,

hứng thú cười cười,

ghé vào lỗ tai hắn hỏi:

“A Chí, trừ bỏ trẫm, còn có người

nào

chạm qua nơi này

của ngươi không?”

Tuyên đế mờ mịt nhìn hắn, cơ thể bị lửa tình thiêu đốt đến choáng váng, từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ dâng lên, bỗng chốc toàn thân run rẩy, một cỗ nhiệt lưu theo hạ thân phóng xuất ra ngoài, chảy đến trong tay Thành đế.

Chất dịch trắng lây dính trên quần áo hai người, Thành đế không

để ý lắm, đem quần áo bẩn tùy tiện ném qua một bên, sau đó lại nâng Tuyên đế có chút vô lực

lên, kéo hai tay của hắn đặt

lên người

mình: “A Chí, trẫm

vừa mới giúp ngươi được vui vẻ, giờ đến lượt ngươi hồi báo lại trẫm đi?”

Tiểu hoàng tẩu

thì không thấy đâu, bất ngờ gặp gỡ mỹ nhân lại biến thành hôn quân, Tuyên đế liền bi phẫn không chịu nổi,

ngay cả ý hành thích vua cũng đã có, còn kêu hồi báo cái gì? Hắn hung hăng rút hai tay

ra, cực lực áp chế

sát ý, run rẩy đáp:

“Thần…”

Vừa mở miệng, liền bị Thành đế trường tới đè lên: “Tối nay chúng ta không phân biệt quân thần. A Chí,

vừa nãy ngươi trong lòng trẫm đạt được vui vẻ, chẵng lẽ lại là đạo nghĩa quân thần?”

Một câu này vừa nói ra, liền khiến Tuyên đế

đỏ

mặt

tía tai, xấu hổ không chịu nổi.

Vừa nghĩ đến chính mình

xuất tinh bởi bàn tay lão luyện của nam nhân trước mặt, hắn liền nghiến răng nghiến lợi,

trong mắt xuất hiện một tầng hơi nước, dưới sự phản chiếu của ánh nến, càng thêm mị ý câu hồn.

Thành đế trong l*иg ngực như có lửa thiêu đốt, nuốt nuốt nước miếng một cái, một tay lôi kéo tay hắn

di chuyển nhẹ nhàng trên người mình, một tay vuốt ve đôi môi hắn, ái muội thấp giọng cười nói:

“A Chí, ngày trước trẫm thường kể chuyện xưa

cho ngươi nghe, hôm nay huynh đệ

chúng ta liền tại trên giường ôn lại chuyện xưa, ngươi thấy thế nào?”

Không đợi Tuyên đế đáp ứng, y liền cắn

vành tai

hắn, trêu đùa mà nói: “Ngày xưa tiên nhân Tiêu Sử có thể thổi tiêu dẫn phượng,

sau lại cưỡi rồng mà lên trời. Hoàng

đệ hôm nay cũng học

theo tiên nhân, vì

trẫm thổi tiêu,

cùng

chân long thiên tử trẫm

đây hưởng lạc thú cõi tiên… thế nào?”
« Chương TrướcChương Tiếp »