Tay Tuyên đế không ngừng rung lên, lại giống như bị dính chặt lấy, thủy chung không thể rời khỏi thân thể Tạ Nhân. Hắn nhìn thân thể trước mắt không sót một điểm, không giống như trong mộng điềm mỹ ôn nhu, mà ngược lại giống một lưỡi đao sắc bén, chém tan ảo tưởng của hắn.
A Nhân của hắn, lại là nam nhân……
Hoàng hậu, ái phi đều gả cho người khác, cung nữ hầu cận từng sủng ái tựa hồ chưa bao giờ xuất hiện qua, si tâm tìm kiếm hồng nhan tri kỷ thế nhưng lại biến thành nam nhân. Quả nhiên hắn trọng sinh, căn bản không phải thần tiên muốn đền bù tiếc nuối của hắn, mà là bị oán hận của tiểu nhân quấy phá, muốn hắn phải chịu khổ?
Tạ Nhân duỗi tay lướt qua mắt của hắn, ngừng lại trên hàng mi run rẩy, ngăn cản ánh mắt vì chứng kiến sự thật mà trở nên đau thương kia: “Bệ hạ yên tâm, ta chưa từng có ý hành thích vua. Chỉ là nghĩ muốn chỉnh ngươi một trận, sau lại biết ngươi là hiền sĩ ngày ấy gặp được ở ngoài thành, cũng liền ném bỏ chút tâm tư này.”
Y cúi xuống ngậm lấy đôi môi tái nhợt của Tuyên đế, bắt chước động tác Tuyên đế vừa nãy làm với mình, mềm nhẹ triền miên mà hôn lên môi, cũng không để ý Tuyên đế có đáp lại hay không. Huyết tinh trong miệng y dây dưa tại đầu lưỡi hai người, khiến Tuyên đế trong lòng càng thêm đau khổ, rồi lại không khắc chế được mà ôn nhu liếʍ mυ"ŧ, đem máu tanh đều nuốt xuống bụng.
Mỹ nữ bỗng chốc biến thành nam nhân, hiện tại còn lấy tư thế này đè nặng lên người hắn, trời xanh trêu ngươi, đây lại là chuyện gì??? Tuyên đế buồn bực đến độ muốn hộc máu, khóe mắt đã ướŧ áŧ, đôi hàng mi dài sũng nước cọ đến trong lòng bàn tay Tạ Nhân.
Tạ Nhân cả người đều bị hun nóng đến khác thường, bỗng nhiên ngẩng đầu, khẽ nâng cằm hắn hỏi: “Hoàng thượng hà tất làm ra bộ dáng bị người cưỡиɠ ɠiαи này? Chẳng lẽ ở trước mặt quần thần muốn lập ta làm hậu không phải ngươi, gọi người đem ta nhập kinh không phải ngươi, ở bờ sông Vị Thủy ra vẻ người lạ tương phùng, dùng hết thảy biện pháp khiến ta khuynh tâm không phải ngươi hay sao?”
Tay y một đường theo cổ Tuyên đế đi xuống, kéo ra dải lụa bên hông, xé mở vạt áo, cúi đầu nhẹ ngửi: “Ngươi nếu không phải cố ý, tại sao hôm nay lại dùng mộng hàn hương mà ta thường ngày yêu thích nhất, mới vừa rồi lại còn nhân lúc ta hôn mê mà hôn ta?”
Lòng y vốn tràn đầy tức giận, nói một hồi lại có chút thẫn thờ, ngón tay theo bụng Tuyên đế bình thản lần mò xuống phía dưới, dừng lại ở nơi như cũ đứng thẳng chưa tiêu biến kia: “Ngày đó ta nhập kinh, nghe được ngươi lấy tiếng ca tương phùng, sau lại nghe ngươi bàn luận binh pháp, tất cả đều ăn sâu vào trong lòng ta. Ta thiệt tình xem ngươi như tri kỷ, nhưng cuối cùng hết thảy việc ngươi làm, đều bởi vì nghĩ ta là nữ nhân. Ta rốt cuộc có chỗ nào giống……”
Y còn muốn nói thêm, nhưng trong cổ họng như bị lông chim quét qua, một cỗ chất lỏng tanh ngọt muốn theo cơn ho mà trào ra ngoài, liền bị y gắt gao khép chặt miệng lại, ngưng thở mà nhịn xuống cơn ho này.
Lực đạo trên tay y cũng vì vậy mà mất khống chế, lập tức chộp vào trên người Tuyên đế. Tuyên đế kêu lên một tiếng, nửa người xụi lơ xuống, than thở: “Lại nói có lẽ ngươi không tin, trẫm kỳ thật đã sớm nhận thức ngươi, khi đó ngươi thật sự là nữ tử, hơn nữa còn cùng trẫm yêu nhau, trẫm muốn lập ngươi làm hậu đã là ý định thật lâu về trước……”
Hắn liền đem chuyện kiếp trước làm như cảnh trong mơ mà nói với Tạ Nhân. Tạ Nhân ban đầu còn không để ý nghe, mải đến khúc hắn vì thấy được lá thư kia của A Nhân mà thương tâm mất mát, Tạ Nhân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, giơ tay xoa xoa khóe môi, chỉ nói hai chữ: “Là giả.”
Tuyên đế cả giận nói: “Tuy là trong mộng, nhưng ta cùng với A…… ta đối với ngươi tình nghĩa lại là thật sự!”
Tạ Nhân đem y phục phía dưới của hắn cởi bỏ, vỗ về chơi đùa long căn đã hứng khởi, nói: “Ta biết, thấy nó liền biết tình nghĩa của bệ hạ. Ta muốn nói lá thư kia là giả, cái vị Tạ Nhân thản nhiên chặt đứt tơ tình rồi bỏ đi trong mộng kia của ngươi là đang lừa ngươi đó.”
Mười ngón tay của Tuyên đế gắt gao nắm chặt lại, trên người dần dần phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng đứt quãng, hai chân cong lên, cắn chặt răng nói: “Không, không có khả năng! A Nhân…… trẫm nhớ rõ……”
Tạ Nhân cúi đầu ngậm lấy hai đầu nhũ của Tuyên đế thay phiên liếʍ mυ"ŧ, đem suy nghĩ vốn đang tɧác ɭoạи của hắn phá đến tan thành từng mảnh nhỏ, ngay cả thanh âm cũng vỡ vụng thành từng tiếng rêи ɾỉ vô nghĩa. Môi lưỡi ướt nóng một đường đi xuống phía dưới, dừng lại ở nơi lõm xuống giữa bụng hắn, chậm rãi liếʍ láp, quấy nhiễu đến khiến hắn vặn vẹo thân thể, hai chân vô thức kẹp chặt, thấp giọng kêu lên: “Đủ rồi…… Đủ rồi……”
Tạ Nhân đem y phục phía dưới của mình cũng cởi bỏ, lôi kéo tay Tuyên đế cùng cầm lấy phân thân của hai người, cúi đầu hỏi: “Ta thân là nam tử, bị bệ hạ mời gọi trắng trợn như vậy, sao kiềm chế được mà không động tình, nếu là nữ tử, sao có thể để thư lại mà rời đi? Hẳn đã sớm vào cung phụng dưỡng thánh thượng. Cho nên cái vị Tạ Nhân kia lưu lại thư rồi bỏ đi là giả, hắn căn bản không phải nữ tử.”
Y nói ra thập phần chắc chắn, Tuyên đế muốn cãi, lại bị y dùng môi lưỡi đẩy trở về, thẳng đến khi xác định Tuyên đế sẽ không lại vội vã phản bác, mới nói tiếp: “Hắn lúc ấy để lại thư nói chính mình là nữ tử, chỉ vì muốn bệ hạ ghi nhớ hắn cả đời, không chỉ xem hắn như thần tử, mà còn muốn lưu lại vài phần chân tình của bệ hạ……”
Tuyên đế liên tục lắc đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, lại không dám há miệng. Tay hắn còn đang đỡ lấy phân thân của hai người vuốt ve, cảm nhận được vật cứng rắn nóng đến phỏng tay của y dán tại nơi mẫn cảm nhất trên thân thể hắn, bất luận là tay hắn động hay thân thể Tạ Nhân
động, đều có thể mang đến cảm giác thoải mái xen lẫn lo âu cùng kɧoáı ©ảʍ.
Hắn muốn bị lấp đầy, bị xỏ xuyên qua, bị người mà hắn từng xem như thê tử để loạn tưởng này tiến vào thật sâu…… Tuyên đế miệng lưỡi khô nóng mà vuốt ve vật nóng bỏng cứng rắn, tràn trề sinh lực trong tay hắn, ngay cả nỗi tuyệt vọng mới vừa rồi đều đã quên mất, chỉ còn lại mong chờ chuyện vui vẻ sắp sửa xảy ra.
Hắn buông tay phía dưới, vươn tới cầm lấy ngón tay Tạ Nhân đưa vào trong miệng mình liếʍ ướt, dùng nước bọt làm trơn mềm da thịt tinh tế, cong người lên, đem bụng dưới cọ lung tung trên người y, ngậm lấy ngón tay ướŧ áŧ của y hàm hồ nói: “A Nhân, ngươi tiến vào…… tiến vào trong thân thể trẫm.”
Tạ Nhân thân mình chấn động, rút ra ngón tay ướt đẫm, ngậm lấy đầu lưỡi bên trong miệng hắn trêu đùa, ngón tay bắt đầu thăm dò đến chỗ mẫn cảm phía sau của hắn. Thân thể Tuyên đế vốn đã kinh qua bao lần chuyện hoan ái, huống chi hiện giờ chạm vào hắn chính là người mà hắn từ lâu hướng tới, tuy nói bỗng nhiên người ấy biến thành nam tử có chút đả kích, nhưng theo tình trạng thân thể lúc này của hắn, thì nam tử càng thêm phù hợp với tâm ý hắn.
Bởi vậy chỗ ôn nhu hương diễm kia so với ngày thường càng thêm nóng bỏng mà cắn nuốt lấy ngón tay thăm dò, ướŧ áŧ bao bọc lấy nó, nội bích co thắt cọ xát, câu dẫn vật cứng rắn kia của y nhanh chóng tiến vào.
Tạ Nhân sắc mặt trắng bệch, xương gò má lại nổi lên một mạt ửng hồng, cúi đầu nhìn chỗ huyệt động của Tuyên đế, mang theo vài phần ngượng ngùng kinh hỉ nói: “Nguyên lai trên sách viết đúng là sự thật, loại địa phương này thế nhưng lại…… lại tốt như vậy.”
Y một tay đè xuống chân Tuyên đế, đem hai ngón tay từ từ thăm nhập vào trong, thỉnh thoảng lại kéo căng ra huyệt động. Xuất nhập vài lần, ngón tay đã dính ướt một mảng. Lại khuếch trương một trận, y rốt cuộc nhẫn nại không được, thở dài: “Tạ Nhân trong mộng kia của bệ hạ, chỉ sợ sớm nghĩ muốn làm chuyện ta làm ngày hôm nay, chỉ là vận khí không bằng ta, cuối cùng chỉ có thể dùng loại biện pháp kia để lưu lại trong lòng bệ hạ……”
Y rút ra ngón tay, nâng lên eo Tuyên đế, động thân đi vào, nghe được Tuyên đế kinh suyễn một tiếng, lại đem nhục bổng hướng ra ngoài rồi trừu tống chôn vào, thảm đạm cười: “Từ nay về sau, bệ hạ hẳn cũng sẽ không quên ta!”
Tuyên đế mới vừa rồi còn cảm thấy xương cốt bị quăng ngã dẫm nát, nhưng khi hai chân bị Tạ Nhân đặt lên tại đầu vai, cơ hồ đã lấy lại cảm giác, sau đó lại bị y từng cú thúc vào đến tận chỗ sâu nhất trong thân thể, xương cốt giống như được linh dược chữa khỏi, đau đớn đều không biết bay đến nơi nào.
Hắn cảm thấy thân thể bị lấp đầy hoàn toàn, nội bích theo mỗi một động tác ra vào bị tách căng ra. Tại nơi da thịt mẫn cảm nhất ngẫu nhiên bị cọ qua, như thủy triều cuồn cuồn kéo lên đến đỉnh đầu, khiến cảnh vật trước mắt như bị bao phủ bởi sương mù mờ mịt, đôi tay ôm lấy lưng Tạ Nhân, đầu ngón tay cơ hồ cắm vào trong da thịt.
Tạ Nhân thấp giọng rêи ɾỉ một tiếng, động tác trì hoãn vài phần. Cự vật ở trong cơ thể Tuyên đế nhợt nhạt cọ xát vài cái, đánh mất khí thế ban đầu. Thân thể Tuyên đế sớm đã thành thói quen với kí©h thí©ɧ mãnh liệt, một trận gần như đình trệ động tác này làm cho bên trong cơ thể hắn càng thêm ngứa ngáy khó chịu, không khỏi kẹp chặt lên cặp mông của y, tự mình nâng eo đón ý thúc giục.
Kí©h thí©ɧ như vậy bất luận kẻ nào cũng chịu không nổi, Tạ Nhân liền nhịn xuống đau đớn trên lưng, lại tận lực thúc tới. Hắn cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là mỗi lần đều rút ra mạnh mẽ, rồi lại thúc vào chỗ sâu nhất, hung hăng mà cọ sát. Kí©h thí©ɧ mãnh liệt cơ hồ không hề ngưng nghỉ, ngay cả Tuyên đế kinh nghiệm hoan ái phong phú cũng khó thể chịu đựng, không lâu sau liền run rẩy tiết ra.
(Editor:
Má ơi, đây chính là ‘làm quỷ cũng phải phong lưu’ trong truyền thuyết đó sao… thiệt liều mạng… nhưng cũng thiệt kí©h thí©ɧ mà…… hú huuuuuú)Tuyên đế thở dốc thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, một tay chống trên eo, giảm bớt xung động cho xương sống, một tay xoa khuôn mặt đỏ ửng của Tạ Nhân. Trên tay lúc này mới cảm thấy có chút ẩm ướt kỳ dị, Tuyên đế bèn ngẩng đầu nhìn lên, bỗng chốc thấy ngón tay dính đầy máu.
“A Nhân!” Tuyên đế sợ hãi kêu một tiếng, bám lấy lưng Tạ Nhân, bàn tay xoa qua phía trên, phát hiện dính đầy một mảng máu đen. Tạ Nhân bắt lấy tay hắn ấn trên mặt đất, lại động thân đưa đẩy mấy chục cái, thúc đến dưới thân hắn hỗn loạn bạch dịch, há miệng thở dốc thật sâu, rốt cuộc nói không nên lời. Thẳng đến khi Tạ Nhân tinh bì lực tẫn, đem một cỗ tinh hoa bắn vào bên trong cơ thể Tuyên đế, con đường hoan ái thê thảm cuối cùng mới kết thúc.
Đợi sau khi y bức ra, Tuyên đế cố chống đỡ ngồi dậy, kéo mở vạt áo sau lưng y, lộ ra giữa lưng một miệng vết thương sâu hoắm, huyết nhục bên ngoài đều đã ám đen. Tạ Nhân xoay người lại cầm lấy tay Tuyên đế, ngẩng đầu nhìn về phía cánh rừng xa xa, thấp giọng nói: “Ban đầu thì ngóng trông viện quân mau tới, hiện tại lại không muốn bọn họ tới……”
Hắn vuốt ve eo lưng bóng loáng mềm dẻo của Tuyên đế, nỗ lực cười cười: “Tiên sinh từ nay về sau, nhất định sẽ không quên ta, cũng sẽ không đem ta thành nữ nhân đi?”
Tuyên đế gắt gao nắm tay y, thần sắc suy sụp, cúi đầu lẩm bẩm: “Là trẫm sai rồi, trẫm không nên triệu ngươi vào kinh. Trẫm sớm không nên tin yêu thần kia, kiếp trước kiếp này, ngay từ đầu đã không giống nhau, chỉ là trẫm chấp mê bất ngộ……”
Tạ Nhân chậm rãi nhắm lại hai mắt. Tuyên đế nhẹ nhàng kêu y vài tiếng, thấy không được đáp lại, liền quyết tâm đem thân mình y kéo qua, nhặt lên loan đao, đem thịt thối trên miệng vết thương cắt xuống, lại cúi đầu hút ra máu đen bên trong.
Chờ đến lúc Chu Huyên dẫn người tìm tới, Tuyên đế đã thay hai người đổi tốt xiêm y, ôm Tạ Nhân ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Chu Huyên thấy thần sắc hắn tiều tụy, vội vàng xuống ngựa hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người có bị thương ở đâu không? Tạ lang…… thương tích thế nào?”
Tuyên đế ngửa đầu dựa vào trên thân cây, ảm đạm đáp: “Là trẫm tưởng lầm A Nhân. A Huyên, ngươi trước đem A Nhân đưa vào cung để ngự y cứu trị. Chỉ cần y tỉnh, trẫm liền không hề cưỡng cầu…… Tài năng võ công của y đều tốt, đường đường là nam tử, lại bởi vì sai lầm của trẫm mà thành trò cười cho thiên hạ. Trẫm há có thể đem y vây ở trong cung một đời? Ngày mai trẫm liền hạ chiếu cáo tội mình, đem việc này nói rõ ngọn nguồn, chỉ mong có thể bù đắp cho y……”
Lại nói: “….Nếu y có thể khỏe mạnh mà vượt qua lần này, trẫm liền cho phép y vào triều, làm…… gia tộc y ở Hội Kê, vậy liền làm Hội Kê quận thủ đi, ở bên cạnh mà phụng dưỡng mẫu thân. Ngày mai ngươi đi tìm vài vị cao tăng cùng đạo sĩ vào cung, làm pháp sự bảy bảy bốn mươi chín ngày, trẫm từ hôm nay trở đi muốn dọn về Duyên Phúc cung ở tạm, sẽ không trở về cung.”