Chương 10

Thanh Vân Tông chiêu sinh đệ tử giống như Đại hội tỉ thí Tiên môn, cứ ba mươi năm một lần.

Mỗi lần chiêu sinh, sẽ có một khoảng thời gian giảng dạy nghiêm túc, sau giai đoạn đó, các trưởng lão chỉ giảng bài mỗi tuần một lần, thời gian còn lại là tự học.

Đợt thu nhận đệ tử tiếp theo sẽ diễn ra sau một tháng nữa.

Có nghĩa là, những đệ tử đang ở trong giảng đường đều đã được rèn luyện thành thục, mỗi người đều có phong thái riêng.

Chỉ trừ Viên Viên.

Sau khi Tiên Tôn rời đi chỉ hai khắc, Viên Viên đã lăn tròn dưới bàn của Phong Nghiên, ngủ say sưa.

Đại trưởng lão vốn nghĩ rằng Viên Viên chỉ là một thú non, cần nhiều khoan dung và nhẫn nại hơn. Nhưng khi trông thấy cảnh này, sự nhẫn nại của ông ta như tan biến, cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn vào Viên Viên, chầm chậm bước tới gần.

“Bốp!”

Một tiếng động lớn vang lên, làm mọi người xung quanh đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Đại trưởng lão.

Thước gỗ đập xuống sàn, sử dụng một chút linh lực, tuy không làm bụi bặm trong tông môn bay lên, nhưng đủ để khiến một con thú nhỏ giật nảy mình.

Viên Viên thực sự bị hù dọa, cơ thể béo ú chỉ nhảy được vài tấc khỏi mặt đất, nhưng lại tự làm đau cái mông mình. Nàng không nhịn được, khẽ rên một tiếng, ấm ức nhìn Đại trưởng lão, mắt ngấn lệ.

Nàng kháng nghị: “Viên, Viên Viên đang ngủ mà.”

Nhưng Đại trưởng lão không hiểu được tiếng truyền âm của nàng, chỉ lãnh đạm nói: "Trong giảng đường không được phép ngủ. Ngủ một lần, sẽ bị phạt một thước. Vì ngươi còn nhỏ, đây là lần đầu, không hiểu quy củ, nên ta sẽ tha. Nhưng nếu có lần sau, tuyệt đối không bỏ qua."

Một chuỗi lời nói dài dòng làm Viên Viên ngơ ngác. Những từ ngữ rời rạc nàng đều hiểu, nhưng gộp lại thành câu thì nàng không thể nắm bắt nổi ý nghĩa.

Chỉ có một câu nàng nghe rõ:

"Không được ngủ, nếu không sẽ bị phạt.”

Viên Viên ngẩn ngơ, quay đầu nhìn Phong Nghiên, “Viên Viên sẽ bị phạt sao?”

Phong Nghiên lắc đầu, “Lần này thì không, nhưng lần sau sẽ đấy. Viên Viên không nên ngủ nữa.”

“Nhưng...nhưng Viên Viên buồn ngủ quá~”

Gương mặt tròn trịa của chú gấu con hiện rõ vẻ uất ức, giọng nói cũng đầy sự tủi thân, khiến Phong Nghiên không khỏi mềm lòng. Nếu là các trưởng lão hay chấp sự khác, nàng ta còn dám nói đỡ vài câu cho Viên Viên, nhưng Đại trưởng lão nổi tiếng nghiêm khắc và cứng nhắc, nàng ta có nói cũng chẳng ích gì.

Phong Nghiên chỉ đành xoa đầu Viên Viên.

“Hay là, ta kể cho ngươi nghe vài câu chuyện về lịch sử Tu Chân Giới nhé?”

Nhìn thấy Viên Viên và Phong Nghiên đang trò chuyện nghiêm túc, nhất là khi nghe Phong Nghiên nói muốn kể chuyện, Đại trưởng lão không khỏi cau mày.

“Phong Nghiên, đây là thời gian giảng học, ngươi nên tập trung vào việc của mình.”

Khi nói chuyện với Phong Nghiên, giọng điệu của Đại trưởng lão trở nên dịu hơn một chút. Phong Nghiên gật đầu, đáp lại: “Đệ tử hiểu, nhưng Tiên Tôn đã giao phó cho đệ tử chăm sóc Viên Viên, đệ tử không thể để nó ngủ mà bị phạt. Viên Viên còn nhỏ, nếu đệ tử không canh chừng, e là nó sẽ lại ngủ mất.”

Đại trưởng lão dù nghiêm khắc nhưng không phải là người vô lý.

Dù khi nghe Phong Nghiên nói, gương mặt ông ta vẫn giữ vẻ cứng rắn, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Viên Viên, cân nhắc trong lòng. Sau một lúc lâu, cuối cùng ông ta mới nói: “Để Viên Viên cho ta quản, không thể để ngươi lơ là tu luyện.”

Viên Viên cũng nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, một người lớn và một thú non đối diện nhau. Khi Phong Nghiên còn đang lo lắng, không ngờ Viên Viên lại đột nhiên ôm lấy chân Đại trưởng lão.

Chú gấu nhỏ vừa mới uất ức là thế, giờ không biết nghĩ gì mà lại kêu lên vài tiếng “Ưng ưng~” bằng giọng ngây thơ.

Nàng nói: “Đại trưởng lão, lông nhiều, màu trắng.”