Chương 10: Nắm lấy tay anh.

Lưu Nghiêu Vũ cẩn thận từng chút một đón lấy em gái từ tay của y tá. Em gái cậu rất ngoan, ban nãy còn khóc ầm ĩ mà giờ yên lặng, đôi mắt nhắm lại không gây ồn ào vô cùng ngoan.

Nam Cung Minh Dạ tiến lại gần hơn để nhìn em gái, cậu chị dám nhìn mà không dám chạm vào em gái vì sợ sẽ làm em tổn thương.

Y tá ở bên cạnh thấy cả hai cậu đều đã nhìn em gái xong thì đón em gái lại đưa vào phòng chăm sóc.

Ít phút sau đó mẹ cậu ngay lập tức được đẩy ra tới phòng chăm sóc. Lưu Nghiêu Vũ và Nam Cung Minh Dạ bám theo vào bên trong phòng chăm sóc nhìn Châu Khinh Vân không rời.

Hai cậu nhóc nắm lấy tay của mẹ không buông, thấy mẹ mình vật vã, bị cơn đau hành hạ tới kiệt sức hai cậu thật sự rất sợ.

Cứ như vậy cả đêm đó hai cậu đều đứng bên giường của mẹ, mệt quá thì ngủ gục ngay cạnh bên.

Lưu Quân thấy hai con mệt mỏi nằm gục bên vợ bèn bế chúng tới chỗ ghế dài nằm ngủ. Lấy chăn đắp lên người con trai, thấy con trai ngủ ngon lành ông mới yên tâm.

Lưu Quân nhẹ nhàng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại sợ bản thân sẽ khiến ba người trong phòng tỉnh lại. Ông đi tới phòng chăm sóc gặp y tá trực bế con gái trở về.

Tiểu bảo bối lần này của ông không giống với Lưu Nghiêu Vũ mới sinh ra lần đầu. Lưu Quân đứng bên ngoài nhìn con gái trong phòng kính mắt không rời một giây.

Tiểu bảo bối lần này có vẻ thừa hưởng hoàn toàn nét đẹp mẹ, tuy đang ngủ nhưng đôi mi đen dài cong cong hơi rung rung. Cô bé ngủ rất ngoan, không đại náo như Lưu Nghiêu Vũ khi mới sinh ra, chắc chắn sau này sẽ vô cùng dịu dàng và xinh đẹp động lòng người.

Dù là uy nghiêm trong công việc nhưng khi bên cạnh gia đình, Lưu Quân vẫn chỉ là người chồng, người cha đầy ấm áp.

...



Sáng ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Lưu Nghiêu Vũ và Nam Cung Minh Dạ mới ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy. Hai cậu bé như mọi khi thức dậy khá muộn, cộng với việc ngày hôm qua túc trực bên mẹ rất muộn.

Châu Khinh Vân sau một đêm chịu dày vò đầy mệt mỏi, sáng nay tỉnh dậy đã tốt hơn rất nhiều.

Tiểu bảo bối cũng đã được Lưu Quân bế tới cho cô coi, cô đang bồng tiểu bảo bối ngủ rất ngon trong lòng.

Hai cậu nhóc mới tỉnh dậy thấy mẹ đã tỉnh cũng chạy đến bên cạnh. Em gái đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ an tĩnh uống sữa.

Thấy sự xuất của hai cậu ánh mắt em gái chớp chớp hai cái. Đôi mắt tròn đen láy trong veo theo dõi nhất cử nhất động của hai cậu.

Đôi tay bụ bẩm trắng nõn không ngừng phe phẩy trong không trung trước mặt. Nam Cung Minh Dạ đứng nhìn bên cạnh, tự nhiên cậu có chút bối rối.

Châu Khinh Vân thấy con chưa quen nên hơi ngại bèn kéo cậu lại gần hơn.

"Minh Dạ, con lại đây gần mẹ một chút".

Nam Cung Minh Dạ rón rén tiến lại đứng sát mép giường. Châu Khinh Vân có thể thấy rằng ánh mắt cậu chưa hề rời khỏi người bé con đang nằm trong lòng cô. Trong lòng cô thấy chắc chắn sau này cậu sẽ bảo vệ và rất yêu thương em gái.

Thấy cậu tiến đến, tiểu bảo bối trong lòng Châu Khinh Vân đôi mắt có chút cảnh giác nhưng nhanh chóng không quan tâm. Đôi tay nhỏ xíu ngọ nguậy không nghỉ.

Qua mấy ngày thì Châu Khinh Vân cùng tiểu bảo bối cũng được chuyển về nhà. Hai cậu nhóc ngoài thời gian phải tới lớp hầu như đều ở bên cạnh mẹ và em gái.



Lưu Quân cũng đã đặt cho tiểu bảo bối một cái tên. Ông gọi bảo bối là Lưu Ly, hi vọng sẽ luôn vui vẻ, toả sáng và trở nên xinh đẹp.

Buổi chiều hôm đó, Nam Cung Minh Dạ đi học về, sau khi cất cặp sách vội chạy vội sang phòng của em gái. Cậu muốn xem em gái mình đã đi ngủ hay chưa?

Mới tới gần cửa cậu nghe thấy tiếng, hình như em gái đang khóc. Cậu chạy vội mở cửa đi vào trong tới bên nôi của em gái.

Thấy có người tới em gái càng khóc to hơn khiến Nam Cung Minh Dạ bối rối trở nên cuống cuồng vung tay chân loạn xạ.

Cậu học mẹ vỗ vỗ nhẹ lên người em, hi vọng em gái sẽ bình tĩnh nhưng có vẻ không có tác dụng.

Em gái dùng hai bàn tay non nớt nắm lấy ngón tay của Nam Cung Minh Dạ kéo lên miệng mình mυ"ŧ, khiến cho ngón tay cậu dính đầy nước miếng của em gái.

Cậu định kéo lại nhưng sợ em gái khóc tiếp nên đành để im cho em gái kéo tay mình bỏ vào miệng.

Bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay cậu, cả hai bàn tay mới níu nổi tay cậu giữ lại.

Nam Cung Minh Dạ thầm nghĩ, chắc có lẽ em gái cậu đói rồi. Nhìn xung quanh thấy bình sữa mẹ cậu còn để trên tủ cửa em.

Cậu bèn với lấy khẽ kéo tay mình ra, rồi cho em bình sữa, em gái cậu mới chịu an tĩnh trở lại.

Nhìn em gái gấp gáp uống sữa, Nam Cung Minh Dạ ở bên cạnh đặt tay chống cằm nhìn em.

Cậu chăm chú nhìn em gái mình, mắt có vẻ to, lông mi dài đen, cộng với đôi môi hồng hào chúm chím, chắc chắn sau này sẽ là một tiểu mỹ nữ.