“Kỳ Phong, chú có biết internet ở đâu không? Nó là một nền tảng ảo lưu trữ rất nhiều thông tin, có thể sử dụng để tra cứu tư liệu, cũng có thể dùng cho việc giao lưu với người khác thông qua đường truyền tin.” Kỳ Ngôn cố gắng dùng ngôn ngữ để biểu đạt suy nghĩ của mình, hi vọng kỳ Phong có thể hiểu.
“Chủ nhân, ý của ngài là đang nói về Thiên võng sao, nó đang ở trên tay của ngài.” May thay, Kỳ Phong vẫn hiểu được.
Trên tay cậu? Thiên Võng là thứ mà Kỳ Ngôn chưa nghe qua bao giờ, có lẽ đó là bản cao cấp hơn của internet, nhưng đâu thấy gì trên tay cậu đâu?
Kỳ Ngôn nâng tay cẩn thận quan sát, nhưng không thấy có gì khác biệt.
Thực ra, trên cổ tay trái cậu đang đeo thứ gì đó như một chiếc đồng hồ màu trắng, nhưng cũng không quá giống, bởi vì chiếc đồng hồ này nhỏ hơn so với điện thoại, dù sờ vào thì rất giống với màn hình di động.
Ngoại trừ cái này ra thì hai tay cậu không còn đeo thứ gì nữa.
“Chú nói là cái này sao?” Cậu giơ tay trái lên cho Kỳ Phong xem.
“Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
“Vậy thứ này phải dùng như thế nào?”
“Chủ nhân, đây là thiết bị đầu cuối, hay còn được gọi là siêu não. Mỗi đứa trẻ ở Liên Bang từ khi sinh ra sẽ được chính phủ phân phát cho một cái, đây cũng là biểu tượng đặc trưng cho thân phận công dân Liên Bang. Nó đã được gắn liền với vân tay và gen của ngài, chỉ cần chạm vào màn hình là có thể mở ra, về cách sử dụng thì ngài chỉ cần ra lệnh, siêu não sẽ tự động tìm kiếm giúp ngài.” Kỳ Phong cẩn thận giải thích.
Kỳ Ngôn nghe rất nghiêm túc.
Có vẻ như siêu não là một món đồ rất lợi hại, chỉ cần cậu học được cách sử dụng, sau này dù có gì không hiểu cậu cũng có thể tự mình điều tra mà không cần phải hỏi Kỳ Phong.
Dựa theo lời giải thích của chú ta, Kỳ Ngôn mở thiết bị đầu cuối ra coi thử và quả thực là nó dùng rất tốt, y như lời của Kỳ Phong nói vậy, chỉ cần ra lệnh là nó sẽ hiển thị ra kết quả liên quan.
Điểm chốt yếu là nó có hai loại hình thức, một là màn hình nguyên bản, hai là kỹ thuật lập thể đa chiều tiên tiến.
Màn hình nguyên bản thì không cần phải giải thích nữa, nó chẳng khác gì điện thoại di động của thế kỷ 21, còn kỹ thuật lập thể đa chiều thì lại rất cao cấp, một khi mở ra hình thức này, tất cả các thông tin sẽ hiện ra trên không trung, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể chạm vào, thêm vào đó, nó còn có chức năng hỗ trợ video truyền tin.
Kỳ Ngôn như một đứa trẻ vừa có được một món đồ chơi lạ, tay không ngừng quơ qua quơ lại trên màn hình hư ảo, sau đó bấm vào một cái video. Thứ này thật sự rất thần kỳ, bóng người hiện lên không trung, dù quan sát từ trên xuống dưới từ trái qua phải thì cũng rất chân thật, nếu như không phải tỷ lệ cơ thể của người này quá nhỏ, đυ.ng vào là tay xuyên qua thì Kỳ Ngôn còn tưởng đây là người thật.
Nhìn thiết bị đầu cuối như một chiếc đồng hồ trước mặt, Kỳ Ngôn khó mà tưởng tượng được vật nhỏ này lại có chức năng thần kỳ đến vậy.
Chỉ có thể nói rằng, khoa học kỹ thuật của thế kỷ tương lai thực sự quá mạnh!
Cũng không rõ tại sao thế giới này phát triển nghịch thiên đến vậy mà đồ ăn lại khó nuốt muốn chết.
Nhóc ham ăn Kỳ Ngôn vẫn còn chút oán niệm đối với đồ ăn của thế giới tương lai…
Kỳ Ngôn mân mê thiết bị đầu cuối trên tay, tiếp tục nghiên cứu tác dụng của nó mà không hỏi Kỳ Phong thêm điều gì nữa, sự hứng thú của cậu đã được khơi gợi ra hoàn toàn. Nhưng nếu có chỗ nào không hiểu cậu vẫn sẽ bảo Kỳ Phong dạy.
Trải qua một buổi trưa cộng thêm trước đó Kỳ Phong đã phổ cập kiến thức cho mình, Kỳ Ngôn cũng đã nắm bắt được tình hình cụ thể hơn về thế giới này, tóm lại, ở đây vừa có mặt tốt và vừa có mặt xấu.
Về mặt tốt, đương nhiên sẽ là về khoa học kỹ thuật, tuổi thọ và tu luyện. Trong thế giới này, việc tu luyện rất phổ biến, đủ loại công pháp nhiều không đếm xuể, trên Thiên Võng cũng có thể tìm ra hàng chục hàng vạn công pháp tu luyện, đủ để người xem hoa hết cả mắt.
Nhưng phần lớn, các công pháp trên Thiên Võng chỉ toàn dừng lại ở hoàng cấp. Huyền cấp thì ít ỏi chẳng có mấy chứ đừng nói gì đến địa cấp và thiên cấp!
Cấp bậc của công pháp được chia thành thiên địa huyền hoàng, thiên cấp là công pháp quý hiếm nhất, ít ai có thể sở hữu được nó. Phần lớn công pháp thiên cấp và địa cấp đều do các thế lực lớn nắm giữ, nếu người thường muốn học được thì trừ việc tham gia vào các thế lực này, sau đó thề sống thề chết nguyện trung thành, cũng chỉ còn một công con đường khác là thông qua sự nỗ lực của mình để tham gia khảo thí vào học viện lớn.
Các học viện này cũng có công pháp tu luyện cao cấp, nhưng không nhất thiết phải để cho học sinh thề sống thề chết chứng tỏ lòng trung thành, chỉ cần họ ra mặt giúp đỡ những lúc học viện gặp khó khăn là được.
Mà đại học viện nổi tiếng nhất Liên Bang, chính là học viên Hoa Thịnh ở đế tinh.
Hai từ Hoa Thịnh này cũng chỉ khác một chữ so với tên Hoa Diệu của Liên Bang, bởi vậy có thể thấy rằng, địa vị của học viện Hoa Thịnh thực sự rất cao.
Khi đọc được tin này trên tư liệu, hai mắt Kỳ Ngôn liền tỏa sáng lấp lánh, dựa theo tình huống bây giờ, chắc chắn cậu sẽ phải nỗ lực thi vào học viện Hoa Thịnh, nếu để cho tuổi xuân chết sớm chẳng phải sẽ bỏ phí cơ hội ông trời trao cho cậu sao?
Còn về mặt trái, điều đầu tiên chính là về thức ăn, bởi vì người ở đây lấy sức mạnh làm chủ, các chủng tộc trong vũ trụ đều chú tâm vào việc nâng cao sức mạnh nên không có thời gian đi nghiên cứu mấy chuyện này. Cũng bởi vậy, cư dân trong vũ trụ không có khái niệm gì về hai chữ mỹ thực.
Trước kia, người Trái Đất vẫn còn quan niệm coi trọng về việc ăn uống, tiếc rằng Trái Đất đã bị tan vỡ do chính tay con người tàn phá, các quan chức cấp cao chỉ rảnh mang theo những tư liệu quan trọng, càng không thể lo được đến du͙© vọиɠ ăn uống.
Vào thời điểm trốn thoát thì vẫn còn có rất nhiều đầu bếp, nhưng từ lúc bước vào vũ trụ, trải qua một khoảng thời gian dài không thể tìm thấy hành tinh thích hợp để sinh sống, đã có rất nhiều người không chịu nổi áp lực mà tự sát.
Chờ khi phi thuyền hoàn toàn trốn ra khỏi hệ Mặt Trời và bước sâu vào thiên hà, người Trái Đất đã bị các chủng tộc khác hϊếp bức vì thực lực thấp kém. May mắn là vào thời điểm này vẫn còn lại một vài đầu bếp, nhưng làm gì còn ai có tâm trạng nấu nướng nữa? Tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào việc nâng cao thực lực của mình.
Sau khi trải qua vô số lần cố gắng của nhiều thế hệ thì thực lực cũng dần được cải thiện hơn, người Trái Đất đã có quyền lợi và tiếng nói nhất định trong vũ trụ. Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, trong Liên Bang Trái Đất toàn là những chiến sĩ, dị năng giả, nhà khoa học xuất chúng, chức nghiệp như đầu bếp đã sớm biến mất vô tôn vô ảnh rồi!
Và những món ăn mỹ vị không gì sánh bằng chỉ có thể được nhìn thấy trong tư liệu của lịch sử.
Ngoại trừ đồ ăn ra thì trong quá trình chạy trốn, đã có rất nhiều truyền thừa của người Trái Đất bị thất lạc, ví dụ như thơ ca, âm nhạc, trung y,...
Lúc nhìn thấy thông tin này, Kỳ Ngôn cũng không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào, đặc biệt là khi thấy trung y, cái nghề gia truyền của gia đình cậu giờ chỉ có thể gặp được nó trong sách sử, đáy lòng cậu không khỏi cảm thấy chua xót…
Thực ra dưới tình huống như vậy, mọi người không làm sai, dù sao tới mạng cũng không còn, thời gian đâu mà quản những thứ này.
Chẳng qua, thật sự vẫn rất tiếc…