Khương Nhược Thần vừa mang tất cho bé vừa giải thích: "Bọn họ còn đang bận việc, anh đã thông báo cho bọn họ, họ rất nhanh sẽ về gặp bé ngoan nha."
"Vậy Quả Quả sẽ cho bọn họ một kinh hỉ a ~"
"Được, đến lúc đó anh sẽ giúp bảo bối."
"Vâng ạ~"
"Bé ngoan, Quả Quả là tên sư phụ em đặt cho em sao?"
"Vâng, sư phụ nói, nhặt được Quả Quả khi đó trong lòng em có một quả nhỏ, liền đặt tên cho em là Quả Quả a"
Bé con nghiêng đầu cười khanh khách: "Có dễ nghe không ạ?"
Khương Nhược Thần bé bé con lên: "Dễ nghe, tên của bé ngoan thật dễ nghe."
"Đi thôi, đi xuống ăn bữa sáng nào."
"Vâng ạ ~"
Bé con quay đầu nhìn về phía Khương Quảng Thịnh đang thu dọn giường giúp bé: "Cha, đi xuống ăn sáng ạ ~"
"Mau đi, mau đi thôi!"
"Đi thôi!"
Khương Quảng Thịnh cầm lấy ly nước ấm của bảo bối nhà mình, tâm trạng vô cùng vui vẻ đi đường cũng như đang bay.
Buổi sáng Khương Nhược Thần đã thông báo nên trên dưới Khương gia đều biết tiểu thiếu gia của bọn họ trở về. Trên bàn đã bày vô số món ăn, có một cái ghế ăn màu xanh lam dành riêng cho trẻ em được đặt ở cạnh bàn, các đồ vật cũng đều được bày biện tốt.
"Bảo bối, mau ngồi xuống đây ăn sáng."
"Vâng ạ~"
Bé con ngồi xuống ghế nhìn cơm canh bày biện trên bàn kinh ngạc không khép miệng được.
"Thật nhiều a."
Nhìn qua đều là món ngon.
Khương Quảng Thịnh cùng Khương Nhược Thần một trái một phải ngồi bên người bé, người thì múc cháo người thì gắp đồ ăn.
"Bé ngoan, muốn ăn món gì anh hai gắp cho em."
Bé con nhìn một vòng, ánh mắt dán chặt vào bánh bao lớn trên bàn.
"Anh hai, Quả Quả muốn ăn bánh bao lớn."
"Được, anh hai lấy cho em."
Bé con dùng hai tay ôm lấy bánh bao, ngồi trên ghế mở miệng to gặm cắn, trên mặt tràn đầy vẽ thoả mãn, hai chân nhỏ nhẹ nhàng lắc lư, vừa thấy liền thấy biền biết ăn thực vui vẻ.
Khương Nhược Thần và Khương Quảng Thịnh cũng rất vui vẻ, trước đó ăn cơm đều không biết mùi vị, hiện giờ bất tri bất giác ăn được hai chén.
Thật tốt, tiểu bảo bối của Khương gia đã trở về rồi.
Ăn sáng xong, bé con cùng Khương Nhược Thần nhàn nhã đi dạo trong trang viên nhưng đi lại phát hiện có điểm không thích hợp.
Bé con dừng chân ở trước căn phòng hẻo lánh. Ngửa đầu nhìn thấy chỗ này tràn ngập sương đen, giống lốc xoáy hắc ám sâu thẳm. Nhưng khiến người khó hiểu hiểu là sương đen hướng bên ngoài bay đi, bên trong còn ẩn hiện kim quang.
Nhìn kỹ thì kim quang là từ các nơi trong trang viên bay tới rồi lại bị lấy đi.
"Anh hai, nơi này là ai đang ở?"
Bé con dùng âm thanh nhuyễn manh hỏi nhưng không nghe được câu trả lời.
Bé nghi hoặc quay đầu phát hiện Khương Nhược Thần đang cau mày nói chuyện với người đầu dây bên kia điện thoại.
Hình như gặp vấn đề khó xử lý.
"Phương án hợp tác được chuyển đi rồi sao?"
"Không hợp tác? Vì sao?"
Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy liền bị cho leo cây.
"Được, tôi biết rồi."
Cắt điện thoại Khương Nhược Thần liền thở dài.
Khương gia mọi chuyện tất cả đều tốt, nhưng từ ba năm trước liền bắt đầu suy yếu. Mấy anh em bọn họ cũng muốn tìm đường để phát triển nhưng đều thất bại.