"Không đúng, không đúng, tuổi tác không đúng, người này chắc là cha a~"
Khương Quang Thịnh cũng không có nói gì, bên tai đều là âm thanh trong trẻo mềm mại của tiểu bảo bối nhỏ này.
Bé con chỉ có thể nghiêng đầu, trong mắt hiện lên nghi hoặc, sao trên trán cha có sương đen vậy ta?
Xem tướng mạo, sắp có huyết quang tai ương.
Bé giơ tay lên, ngón tay nhẹ bấm bấm tính toán.
Tính ra thì chúng vào đêm nay.
"Cha, buổi tối cha không nên ra cửa nha, ra cửa thì cũng không được đi qua cầu."
Bé con nghiêm túc nói, sau đó xem trái phải từ đuôi giường cầm túi vải của chính mình, cầm ra túi gấm màu vàng lấy ra một lá bùa màu vàng hình tam giác.
Trở lại mép giường, đem lá bùa đặt trước mặt Khương Quảng Thịnh: "Cha, đây là bùa bình an ạ. Cha phải luôn mang trên người nha ~"
Khương Quảng Thịnh não chưa kịp hoạt động đã bị loạt thao tác này làm cho ngây ngốc.
Bùa bình an.
Tại sao lại giống mấy tên đạo sĩ giả mạo lừa đảo trên đường chứ?
Lúc này Khương Nhược Thần cầm ly nước ấm đi vào.
"Bé ngoan, tỉnh rồi sao?"
"Anh ~" Bé con cao hứng kêu một tiếng, sau đó giơ cánh tay muốn được ôm.
Khương Nhược Thần thuần thục bế bé con nhà mình lên, hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của bé: "Đi thôi, chúng ta đi rửa mặt, rửa mặt xong rồi xuống lầu ăn sáng."
"Vâng ạ ~"
Trong phòng tắm, bé con chính mình đứng lên ghế để đánh răng rửa mặt, làm vô cùng thuần thục một chút cũng không xa lạ.
Nhìn theo khe cửa Khương Nhược Thần nhìn vào phòng ngủ, thấy cha mình đang cầm một lá bùa được gấp thành hình tam giác trong tay phát ngốc, liền lặng lẽ đi qua.
"Cha, cha nghe lời bé ngoan đi, chăm em ấy là một lão đạo sĩ, có năng lực đặc thù trên người, tóm lại bé ngoan đưa gì thì cha cứ cầm lấy, dặn gì thì cũng nên nghe theo."
"Tin em ấy không sai đâu."
Nghe lời giải thích như vậy trong lòng có nghi hoặc, nhưng vẫn đem lá bùa bỏ vào túi.
"Cha ,anh, bé xong rồi nha ~"
Bé con ăn mặc bộ quần áo mèo nhỏ dễ thương, xinh đẹp chạy tới.
Khương Quảng Thịnh cũng phản ứng lại, chạy trước một bước bế lấy bé con, gắt gao ôm chặt vào trong ngực: "Bảo bối của cha."
Bây giờ tìm được rồi.
Trời mới biết mấy năm nay hắn phải sống như thế nào.
"Cha đừng buồn ,đừng buồn nha, cha buồn Quả Quả cũng sẽ buồn."
Bé con dùng âm thanh nhuyễn manh an ủi, tay không ngừng vỗ vỗ lưng của ông ấy.
Khương Quảng Thịnh cảm nhận được tay nhỏ của bảo bối đang an ủi ông, hốc mắt hắn chua xót, giọng nói gian nan mở miệng: "Được, cha sẽ không buồn nữa."
"Vâng ạ"
Giúp bé ngoan nhà mình thay quần áo mới Khương Nhược Thần tò mò hỏi một câu.
"Bé ngoan sao em biết đây là cha?"
Bé con giơ tay nhỏ quơ quơ: "có sợi tuyến thân nhân nha."
Ngay sau đó nhìn trái phải không thấy Khương Quảng Thịnh liền tới gần bên tai Khương Nhược Thần nói: "Nhìn có chút lớn tuổi ạ."
Cho nên chắc chắn đó là cha nha.
Những lời nói khẽ này của bé khiến hắn không biết nói gì.
Hắn véo nhẹ cái mũi bé con: "Bé con lanh lợi."
Bánh bao nhỏ xoa mặt cười cười.
"Anh, các anh trai khác đâu ạ?"
Bé nhéo nhéo ngoan tay nói: "Quả Quả hẳn có bốn người anh trai, anh là anh cả, còn ba người anh trai nữa nha, họ đâu hết rồi."