Chương 4: Là em trai hắn

"Nếu Quả Quả lừa anh, Quả Quả chính là cún con, loại sẽ kêu gâu gâu a."

Thanh âm trong trẻo ngọt ngào mang theo giọng sữa đặc trương của trẻ con, Khương Nhược Thần nở nụ cười.

Tuy không biết bé con này có phải em trai mình hay không nhưng trước mắt tất cả đều không quan trọng, hắn đó với đứa trẻ này không thể nào nhẫn tâm nổi.

Xét nghiệm ADN nhanh nhất cũng mất vài tiếng, hiện tại ở đây cũng không có gì để xử lý không bằng đem bé con mang theo bên cạnh.

Nếu kết quả mà bé con không phải em trai hắn thì hắn sẽ nhận nuôi bé, dù sao thì hắn không định kết hôn sinh con.

Nghĩ thông suốt hắn liền bế bé con lên, xoa nắn khuôn mặt mềm mại của bé: "Đi thôi, cùng anh đi ra ngoài ăn cơm."

"Vâng ạ ~"

Bé con cũng không có mang thù, quên mất vừa nãy Khương Nhược Thần không nhận mình, muốn đem bé để lại ở cục cảnh sát.

Hiện tại bé vô cùng vui vẻ mà ghé trên người hắn, cánh tay trắng trẻo như ngó sen vòng qua ôm lấy cổ hắn.

"Anh trai thật tốt."

Khương Nhược Thần nở nụ cười.

Như vậy liền tốt? Quả nhiên trẻ con là sinh vật đáng yêu nhất.

Đi vào khách sạn lớn nhất Tây Thành, Khương Nhược Thần dẫn bé con đi vào nhà tắm.

Cả người đều bùn đất hắn có chút ghét bỏ.

Trần Lập nhanh chóng chạy đi mua quần áo.

"Em có cần anh giúp không?"

Bé con lắc lắc đầu: "Không cần ạ, Quả Quả có thể tự làm ạ."

"Vậy được, có gì khó khăn liền gọi anh."

"Vâng ạ ~"

Khương Nhược Thần ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại tìm kiếm số điện thoại đã lưu, hắn nhấn gọi cho số điện thoại đó.

Điện thoại kêu hồi lâu mới gọi được.

"Alo, chào ngài, tôi là Khương Nhược Thần, tôi đã tới Tây Thành rồi, ngài có thời gian không tôi hẹn gặp ngài được không?"

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, giọng nói già nua vang lên: "Cậu đã được như ước nguyện."

Tút tút tút ------

Điện thoại bị cúp máy.

Khương Nhược Thần nhíu mày.

Hắn đâu có...

Đột nhiên hắn trừng lớn đôi mắt nhìn về phía nhà tắm.

Chẳng lẽ bé con kia thật sự là...

"Ông chủ, tôi đã trở lại." Trần Lập mua quần áo trở về, hắn còn mang theo đồ ăn.

Bày xong đồ ăn thì cửa phòng tắm mở ra.

"Anh, Quả Quả tắm xong rồi."

"Ừ, đến đây đi."

Sau khi tắm rửa xong thay đổi một bộ quần áo mới không còn bẩn như trước đó, đã trở thành một bé con phấn điêu ngọc trác làm trái tim Trần Lập như nhũn xuống.

Bé con thật ngoan.

Muốn ôm về nhà nuôi.

Bé đang ăn nhìn thấy khuôn mặt bé đáng kinh của Trần Lập làm bé con sợ hãi lùi về bênh cạnh anh trai mình.

Đây là bị quỷ bám vào người?

Chính là bé nhìn không thấy gì nha.

Chẳng lẽ là lệ quỷ? Đạo hạnh cao thâm.

Bé biểu cảm nghiêm túc nâng lên chiếc chuông trên cổ tay đưa đến gần Trần Lập.

"Ác quỷ, hiện."

Trần Lập: "???"

Khương Nhược Thần cũng ngốc ra.

Thấy hai người đều nhìn bé, bé con liền chớp chớp đôi mắt làm bộ như không có chuyện gì phát sinh, cúi đầu ăn cơm.

Mất mặt quá.

Hu hu hu...

Xưa nay chưa từng mất mặt như thế.

Sư phụ biết chắc sẽ đánh mông nhỏ của bé.

Lặng lẽ nâng lên đôi mắt thấy Khương Nhược Thần còn đang nhìn bé, bé nhỏ giọng nói: "Anh, ăn cơm cơm."

Đừng nhìn bé mất mặt là được.

Khương Nhược Thần: "... Được."

Không nhìn thấy, không nhìn thấy gì a.

Ăn cơm xong Khương Nhược Thần xử lý công việc của chính mình, bé con ngồi trên sô pha nghịch túi vải.

Chỉ thấy bé lấy từ trong túi vải ra một đống đồ vật, chu sa, bùa vàng, mai rùa,... Sau đó lấy ra bút chu sa bắt đầu vẽ bùa.

Khương Nhược Thần tò mò nhìn qua, vừa thấy liền trợn tròn mắt.

Bé con đây là đang vẽ bùa.

Này không phải trên TV mới có sao... Khương Nhược Thần đột nên nhớ đến hắn nhìn thấy tơ hồng ở cục cảnh sát.

Bé con này không đơn giản a.

Đã ở Tây Thành nửa ngày, buổi chiều Trần Lập cầm văn kiện nhanh chóng chạy đến, vẻ mặt kích động.

"Ông chủ, đã có kết quả."

Hắn tìm người quen hỗ trợ, một đường nhanh chóng mà lấy được kết quả xét nghiệm.

Khương Nhược Thần nhanh bước tới, kích động hơn tất cả trực tiếp lật đến tờ cuối cùng.

Ngón tay run rẩy khϊếp sợ, vui mừng, cao hứng... Một loạt cảm xúc ở l*иg ngực tràn ra, hốc mắt hơn đỏ lên, Khương Nhược Thần kích động không nói lên lời.

Là em trai hắn.

Thật sự là em trai hắn.