Phù Văn cảm nhận được lực lượng cường đại, đồng tử hắn co rút lại, nhanh chóng lui về phía sau, lấy hắc phù bao bọc lấy chính mình.
Hắc khí che trời lấp đất vờ quanh người hắn.
Kiếm giấy vững vàng nện lên trán Phù Văn.
Hắc khí tiêu tán dần rồi biến mất.
Phù Văn quỳ xuống đất, cuối cùng hắn ngã xuống trên đất không dậy nổi.
Phó Lâm truy đến liền thấy một kích cuối cùng của người kia.
Hắn khϊếp sợ đứng tại chỗ.
Kim quang che trời lấp đất?
Người này là thần tiên?
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn hắn.
Tử kiếp?
Đêm nay?
"Đêm nay đừng rời khỏi Cục Cảnh sát."
Phó Lâm sửng sốt, chờ đến khi hắn chớp chớp mắt thì người đàn ông liền biến mất.
Hắn kinh hãi.
Nhìn khắp nơi lại không nhìn thấy cái gì.
Thấy Phù Văn đang hôn mê trên mặt đất Phó Lâm lại lần nữa đem hắn mang về, một lần nữa nhốt hắn vào phòng thẩm vấn.
Thấy hắn hôn mê bất tỉnh liền gọi bác sĩ tới.
Thu thập ổn thỏa hắn lại về văn phòng mình ngồi, suy nghĩ về lời nói của người đàn ông lúc đó.
Đừng rời Cục Cảnh sát?
Vì sao?
Phó Lâm nhíu mày khó hiểu.
Đinh linh linh.
"Alo, xin chào ngài, đội cảnh sát hình sự trung tâm thành phố."
"Bắt trẻ em."
"Được, mọi người không nên gấp gáp, chúng ta lập tức tới."
Phó Lâm cầm lấy áo khoác chuẩn bị xuất phát liền nhìn thấy lá bùa bình an đặt trên bàn, nghĩ nghĩ rồi nhét vào túi mình.
Mang theo vài người cảnh sát hỏa tốc chạy tới hiện trường.
Hiện trường có chút lạon, nhìn ra được là vừa trải qua một trận cướp khiến mày Phó Lâm nhíu lại.
"Đồng chí, mọi người tới rồi!"
Một ông lão khóc đến đôi mắt xưng đỏ.
Thấy Phó Lâm liền run rẩy giữ chặt tay anh.
"Cháu trai của tôi, cháu trai của tôi bị bọn họ bắt đi rồi."
"Được được được, mọi người đừng khóc, chậm rãi nói." - Phó Lâm vội vàng trấn an.
Ông lão còn đang khóc lời nói cũng nói không rõ.
Vì muốn được thêm manh mối Phó Lâm đành phải đứng dậy tìm kiếm người thân xung quanh.
Nhưng lúc này chung quanh có rất ít người, hơn nữa chỗ này không phải nơi náo nhiệt.
Không có biện pháp Phó Lâm lại lần nữa ngồi xổm xuống giữ chặt lấy tay ông lão.
"Ông ơi, ông đừng khóc nữa, ông khóc cháu trai ông lại càng khó tìm thấy."
"Chúng tôi cần manh mối, cần biết đã xẩy ra chuyện gì?"
Có lẽ là Phó Lâm nói quá mức nghiêm túc, một chút liền đem ông lão dọa sợ.
Một lúc sau mới bình tĩnh mở miệng.
Tổng kết lại là: có một chiếc mini bus chạy đến, từ trên xe chạy xuống một người rồi đem đứa trẻ hai tuổi trong tay ông bắt đi.
Không phải ôm đi mà là đoạt lấy quang mình chính đại đoạt đi.
"Xe chạy đi hướng nào?"
Ông lão chỉ con đường bên trái.
Phó Lâm nhìn thoáng qua đứng dậy: "Hai người đi xem xung quanh có camera không? Cậu đi theo tôi."
Mọi người tách ra tìm kiếm manh mối.
Phó Lâm lái xe chạy trên đường, tai nghe truyền đến âm thanh đồng đội hắn lập tức quay xe.
Đi đến ven đừng hẻo lánh, thấy có một chiếc mini bú được vứt bỏ.
Phó Lâm xuống xe, tiến lại xem xét, lại không phát hiện được manh mối gì.
"Hẳn là chạy không xa, chúng ta đi xem."
"Được."
Theo đường núi đi về phía trước có một kho hàng cũ.
Kho hàng rất an tĩnh hình như không có người.
Đang lúc bọn họ muốn xoay người chuẩn bị đi vào lại bỗng nhiên có một đôi mắt nhìn qua.
Trong camera giám sát có chụp một khuôn mặt đồng đội cũng đã đưa cho Phó Lâm nhìn qua.
Phó Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra.
"Đứng lại!"
Người đàn ông buông tay xuống chạy về phía rừng.
Nếu hắn chạy vào mà cánh rừng lớn như vậy tìm người rất phiền toái.
"Đi kêu thêm chi viện, tôi sẽ đuổi theo."