Chương 17: Người này ngài có quen không?

Quỷ xấu xí quỳ rạp trên đất khóc không ra nước mắt.

Ngài chưa đem bùa trên trán ta xuống nha.

Trong thư phòng, Khương Quảng Thịnh đem sự việc hôm nay phát sinh nói cho Khương Nhược Thần, Khương Nhược Thần khi nhìn thấy sợ dây tình thân thì đã chuẩn bị tâm lý, cho nên hiện tại hết thảy đều trong phạm vi tiếp thu được.

Nhưng mà làm cho hắn chú ý chính là bé bảo bối biết được sự việc kia.

"Cô ta vì sao lại động thủ với chúng ta?"

"Cô ta ở Khương gia đã 6 năm, vì sao 3 năm đầu không động thủ, là để lấy tín nhiệm từ chúng ta sao?

Khương Nhược Thần ngồi trước ngồi trước bàn làm việc: "Tạm thời còn không rõ ràng lắm, cảnh sát cũng không điều tra ra cái gì, có lẽ phía sau có người động thủ, nhưng hiện tại không tìm được manh mối, bằng chứng."

"Nhưng mà, nếu có thể dùng biện pháp ác độc như vậy để ăn cắp tài vận của Khương gia chúng ta, chắc chắn không phải là người tốt."

"May mắn, bé bảo bối nhà chúng ta có năng lực xuất chúng, gần đây đã đem vật kia bắt được bằng không Khương gia chúng ta chỉ có thể sụp đổ."

Khương Quảng Thịnh nhắc tới bé yêu trên mặt tràn đầy yêu thích, trong càng hạ quyết tâm phải bồi thường cho bé thật tốt.

Khương Nhước Thần cũng nhếch khóe miệng lên, tựa hồ như bé con đang sống động trước mắt hắn.

Đang nghĩ tới thì cửa thư phòng được hé mở ra một cái khe, bé con thấy Khương Nhược Thần cũng đang ở đây nháy mắt đôi mắt toát lên ý cười.

"Anh hai ~"

Bé con đẩy cửa ra, nhanh chóng chạy tới chỗ Khương Nhược Thần.

Bé đã nửa ngày không thấy anh hai rồi.

Rất nhớ.

Mà Khương Nhược Thần nghe thấy âm thanh của bảo bối nhỏ liền quay đầu lại, thấy bóng dáng bé nhỏ đang chạy tới đây lập tức đứng dậy tiếp được, ôm bé vào trong lòng hôn lên khuôn mặt mềm mại.

"Bé bảo bối của anh hai, có nhớ anh không a?"

"Có ạ, rất nhớ rất nhớ ~" Bé con gật đầu nói.

"Vậy nhớ bao nhiêu?"

Bé con vươn tay, khoa tay múa chân một chút: "Nhiều như vậy a."

"Oa, nhiều như vậy sao còn không mau đến đây cho anh hai một cái hôn."

Khương Nhược Thần điều chỉnh tư thế đem má trái của mình đưa ra.

Bé con cũng ngoan ngoãn mà hôn bẹp một cái.

"Nha!~"

Khương Nhược Thần vô cùng hạnh phúc.

Khương Quảng Thịnh ở một bên có chút chua: "Vậy không nghĩ tới cha sao?"

Đến bây giờ ông cũng chưa được hôn một cái.

Không công bằng không công bằng.

Bé con chớp chớp mắt, tròng mắt đảo một vòng duỗi về phía Khương Quảng Thịnh.

"Cha ôm nha ~"

"Quả Quả cũng nhớ cha."

Âm thanh mềm mại của bé con luôn quanh quẩn bên tai, khuôn mặt nhỏ hôn lên mặt Khương Quảng Thịnh khiến ông cười không khép được miệng.

"Cha cũng nhớ bé ngoan."

Cho mỗi người một cái hôn xong Bé con liền lấy ra tấm bùa được gấp gọn thành hình tam giác ra.

"Đây là cho cha, đây là cho anh hai."

"Bùa bình an, bảo vệ bình anh nha."

"Cha cùng anh hai luôn phải mang theo bên người."

Hai người đàn ông đối với bé bảo bối nhỏ này tràn đầy ôn nhu sủng nịnh.

Khi ngủ, Khương Nhược Thần còn lấy ra chuyện cổ tích để kể cho bé, chờ bé con ngủ say hắn mới trở về phòng mình.

Ngày hôm sau, cục Cảnh sát đưa tin tức tới nói sự việc hôm qua đã có manh mối, Khương Quảng Thịnh lập tức mang theo bé bảo bối đi tới cục Cảnh sát.

"Khương tiên sinh, căn cứ theo tin tức của ngài chúng tôi đã điều tra được ba năm trước đây, con trai Hoàng Lệ gặp tai nan xe cộ, phí giải phẫu cần dùng mười mấy vạn, của cải đều bị đào rỗng hết nhưng vẫn thiếu 10 vạn, hôm 20 tháng 6 lại có người đột nhiện chuyển chi cô ta 50 vạn."

"Chúng tôi phỏng đoán phía sau Hoàng Lệ có người sai khiến, cho nên chúng tôi loại trừ một chút cuối cùng tìm ra một người, ngài xem có ấn tượng chút gì không?"